Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Ngô đại lão gia căng chặt mặt không lên tiếng, thật ra bây giờ hắn ta có chút hối hận, lúc trước đã tung tin đồn về Tiêu Ngọc Minh. Chỉ có điều, hắn ta làm chuyện đó rất bí mật, hơn nữa tú bà ở Thanh lâu đã chết, Tiêu Hoài cho dù có điều tra cũng không dính lên người hắn ta.

Lúc này, phụ tá kia lại nói: “Oan gia thà giải quyết còn hơn kết thù, hơn nữa ngài và Hoàng hậu nương nương cũng không có thâm thù đại hận với Đường Quốc Công.”

Ngô đại lão gia cau mày không nói, bọn họ thật sự không có thâm thù đại hận với phủ Định Quốc Công, nhưng có không ít chuyện không vui. Ví dụ như, lúc trước ý đồ muốn để Tam hoàng tử cưới bảo bối của Định Quốc Công. Tuy nhiên, nói ra thì cũng không phải là chuyện hay, không phải chuyện cũng không thành sao?

“Nói ra cũng…” đúng.

Nhưng lời của hắn ta còn chưa nói xong, cửa bị gõ. Ngô đại lão gia cau mày nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, tùy tùng của hắn ta bước vào, sau đó nói bên tai hắn ta: “Tiêu nhị công tử phái người dán cáo thị ở đường phố náo nhiệt, nói Lục công tử là ma bài bạc.”

Hai tay Ngô đại lão gia nắm chặt thành nắm đấm, “Tin tức này tại sao lại bị lộ ra ngoài?”

Tin tức này đương nhiên ám chỉ chuyện hắn ta phái người tung tin tức về Tiêu Ngọc Minh, phủ Định Quốc Công chắc chắn đã biết chuyện này là do bọn họ làm, nếu không sẽ không lấy kế của người dùng lên người ngươi.

“Bây giờ vẫn chưa rõ.” Tuỳ tùng lắc đầu.

Ngô đại lão gia cau mày suy nghĩ một hồi: “Đừng quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.”

Chuyện Ngô tiểu lục thích bài bạc thật ra rất có nhiều người biết.

“Vâng.”

Tuỳ tùng đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Ngô đại lão gia gõ ngón tay lên bàn suy nghĩ, lúc này một phụ tá khác nói: “Thật ra đại nhân ngài có thể lợi dụng chuyện này đi xin lỗi Định Quốc Công, nhân tiện hòa giải.”

“Đúng vậy,” Lại có một phụ tá khác nói, “Tốt nhất là để Hoàng hậu nương nương nói lời xin lỗi, càng có trọng lượng hơn.”

Ngô đại lão gia cau mày không nói, khả năng Hoàng hậu đi xin lỗi Định Quốc Công phu nhân không lớn. Tính cách của Hoàng hậu thế nào hắn ta rõ ràng nhất, háo thắng ghi hận lâu. Nàng ta bây giờ nhất định hận phu thê Đinh Quốc Công đến tận xương tủy, nếu không cũng sẽ không bảo hắn ta lan truyền tin đồn về Tiêu Ngọc Minh.

“Lát nữa, để phu nhân đi nói chuyện với Định Quốc Công phu nhân trước.” Ngô đại lão gia nói.

Vài vị phụ tá cảm thấy, Ngô đại phu nhân phỏng chừng không được. Bọn họ đều hiểu Định Quốc Công phu nhân, từ mỗi một chuyện mà nàng đã làm có thể nhìn ra, đó là một nữ tử không thua kém gì nam tử, Hoàng hậu nương nương hẳn là còn không bằng chứ đừng nói đến Ngô đại phu nhân.

Nhưng Ngô đại lão gia đã quyết định, bọn họ là phụ tá, tất nhiên sẽ không phản bác.

Buổi tối, Ngô đại lão gia xưa nay chưa thấy lại đến viện của Ngô đại phu nhân, trực tiếp ra lệnh cho Ngô đại phu nhân ngày mai đi xin lỗi Định Quốc Công phu nhân. Ngô đại phu nhân cười lạnh: “Để Nhị phu nhân đi đi, ta không có bản lĩnh đó.”

Ngô đại lão gia vẻ mặt tức giận nói với nàng ấy: “Ngươi phải đi, không muốn đi cũng phải đi.”

Nói xong hắn ta phất tay áo rời đi, Ngô đại phu nhân siết chặt nắm đ.ấ.m ngồi đó. Đại nha hoàn bên người nàng ấy chứa đầy đau khổ, nhỏ giọng khuyên, “Phu nhân, ngài phải nghĩ đến công tử tiểu thư.”

Ngô đại phu nhân lau nước mắt, “Nếu không phải vì bọn họ, ta cần gì phải nhịn đôi cẩu nam nữ đó!”

“Làm ra chuyện ác, sớm muộn gì cũng gặp phải ác báo, phu nhân ngài đợi đi.” Nha hoàn nhỏ giọng nói.

Ngô đại phu nhân hừ một tiếng, “Ta thậm chí còn hy vọng, có một ngày chuyện của đôi cẩu nam nữ đó bị thế nhân biết được.”

Nha hoàn thở dài, chuyện Đại lão gia và Nhị phu nhân, nếu như bị người biết được, công tử tiểu thư nhà nàng ấy cũng phải chịu liên luỵ!

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Ngô đại lão gia lại đến viện Ngô đại phu nhân, nói với nàng ấy: “Ta phái người gửi thiếp thư cho phủ Định Quốc Công, khi nào có hồi âm, ngươi đến phủ Định Quốc Công.”

Ngô đại phu nhân không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh. Ngô đại lão gia thấy vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, thứ đám hài tử nên có, ta sẽ không thiếu bọn nó một chút nào.”

Ngô đại phu nhân nhìn hắn ta, mỉm cười: “Lão gia ngươi cũng có thể đưa thứ bọn họ nên có cho nhị phòng, xem đến lúc đó ta có cá c.h.ế.t lưới rách vời ngài không.”

Ngô đại lão gia nghe nàng ấy nói vậy, rầm một tiếng đứng dậy, “Ta thấy ngươi đúng là ngu muội vô tri.”

Ngô đại phu nhân cười lạnh: “Ta sao linh hoạt bằng lão gia ngài.”

Ngô đại lão gia nghe ra nàng ấy đang mỉa mai hắn ta, hừ một tiếng muốn rời đi, lúc này tuỳ tùng của hắn ta vẻ mặt cấp thiết đứng ở bên ngoài, Ngô đại lão gia cau mày bảo hắn ta tiến vào.

Tuỳ tùng nhìn Ngô đại phu nhân, sau đó nói: “Lão gia, Tiêu nhị công tử lại dám cáo thị ở đường phố náo nhiệt, lần này cáo thị viết Tam lão gia nuôi ngoại thất.”

Ngô đại lão gia sắc mặt xanh mét, “Tiêu Ngọc Minh lấy tin tức từ đâu ra? Hắn còn biết cái gì nữa?”

Tuỳ tùng nghe lời hắn ta nói, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Ngô đại lão gia thấy vậy liền nói: “Có chuyện gì ngươi cứ nói trực tiếp.”

Tuỳ tùng: “Tiêu nhị công tử nói… nói trong tay hắn còn có tin tức trong phủ chúng ta.”

Trái tim Ngô đại lão gia thắt lại, “Hắn còn biết cái gì nữa?”

Advertisement
';
Advertisement