Trên thế gian sẽ chỉ có vài người thật sự nhu nhược, nhiều khi chẳng qua là bị ép đến bất lực mà thôi. Ngô đại phu nhân vì hài tử, nhẫn nhịn Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân nhiều năm, có cơ hội cắn một phát, nàng ấy tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà bên ở đây, Ngô đại lão gia không nhàn rỗi. Hắn ta có linh cảm, ngày mai rất có khả năng Tiêu Ngọc Minh sẽ nói chuyện của hắn ta ra ngoài. Có tư thông với đệ muội ở goá, nếu như bị truyền ra ngoài, trước không nói Ngô nhị phu nhân không thể sống tiếp, hắn ta cũng bị người chỉ trích.
Cho nên, hắn ta thăm dò tung tích của Tiêu Hoài, biết hôm nay Tiêu Hoài ăn sáng xong liền vào cung, lập tức ngồi xe ngựa đến cổng cung chờ. Hắn ta quyết định đánh cược không cần mặt mũi, cũng phải xin Tiêu Hoài buông tha cho hắn ta.
Đứng đợi ở cổng cung gần một canh giờ, mới nhìn thấy Tiêu Hoài ra khỏi cung, hắn ta lập tức tiến lên hành lễ: “Định Quốc Công bình an.”
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn ta, không dừng bước chân tiếp tục đi về phía ngựa của mình. Ngô đại lão gia đuổi theo sau, mỉm cười bồi tội nói: “Định Quốc Công, giữa chúng ta hình như có chút hiểu lầm, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút để giải quyết hiểu lầm.”
Tiêu Hoài đi đến bên cạnh ngựa rồi dừng lại, nhìn hắn ta nói: “Hiểu lầm gì? Chẳng phải là ngươi phái người lan truyền tin đồn về nhi tử của ta, tiểu nhi tử nhà ta thấy không vừa mắt, điều tra chuyện nhà ngươi rồi nói thật ra bên sao.”
“Cái này..” Ngô đại lão gia không ngờ Tiêu Hoài lại thẳng thắn như vậy, hắn ta bị nghẹn không nói nên lời. Nhưng cuối cùng vẫn bấm bụng nói: “Đúng vậy, lúc trước là hạ quan không đúng, hạ quan xin lỗi ngài. Ngài nói, làm thế nào mới có thể khiến Nhị công tử thu tay? Ngài nói ra điều kiện hạ quan nhất định làm theo.”
Tiêu Hoài xoay người lên ngựa, nhàn nhạt nhìn hắn ta nói: “Muộn rồi.”
Sau đó hắn quất ngựa rời đi, Ngô đại lão gia nhìn bóng lưng hắn, siết chặt nắm đấm. Bình phục lại tâm tình một lúc, hắn ta xoay người lại đến cổng cung, đưa ra thẻ bài nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương.
Thái giám canh cổng lập tức tiến vào thông báo, đầu tiên báo cho Lý Cảnh Tập, Lý Cảnh Tập nghe xong không có ý ngăn cản. Ngô gia bây giờ căn bản không tạo được sóng gió gì.
Thái giám lại đi thông báo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đang muốn gặp người Ngô gia, lập tức yêu cầu thái giám bên người đi nghênh đón. Không lâu sau, Ngô đại lão gia đến tẩm cung của Hoàng hậu, nhìn thấy Hoàng hậu, hắn ta liền nói: “Hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hoàng hậu nghe lời hắn ta, khuôn mặt căng như dây đàn, “Lại xảy ra chuyện gì?”
Ngô đại lão gia liếc nhìn cung nhân xung quanh, Hoàng hậu xua tay cho những người đó ra ngoài. Ngô đại lão gia đến gần nàng ta, sau đó kể lại mọi chuyện, cuối cùng nói: “Ngài mau nghĩ cách đi, nói không chừng ngày mai chuyện của ta bị lộ ra ngoài.”
“Có thể lộ chuyện gì của ngươi ra ngoài?” Hoàng hậu hỏi.
“Ta… Chuyện của ta và Ngọc Như.” Ngô đại lão gia mặt như đưa đám nói.
“Các ngươi còn chưa chấm dứt?” Hoàng hậu vẻ mặt tức giận hỏi.
Chuyện của Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân, Hoàng hậu biết. Bởi vì, sau khi Ngô đại phu nhân phát hiện ra chuyện giữa hai người đã làm ầm một trận. Nhưng làm ầm ở nhà không có kết quả gì, ngược lại lại bị Ngô nhị phu nhân cướp lấy quyền hành trong nhà.
Ngô đại phu nhân tức không chịu được, lại vào trong cung cáo trạng với Hoàng hậu. Hoàng hậu biết chuyện đương nhiên rất tức giận, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, nàng ta khiển trách Ngô đại lão gia và Ngô nhị phu nhân một trận, mọi chuyện liền coi như qua đi. Đây cũng là một trong những lý do khiến Ngô đại phu nhân ngậm đắng nuốt cay suốt mấy năm qua, Ngô gia căn bản không ai giúp nàng ấy.
Mà cho dù là Hoàng hậu hay là Ngô đại lão gia đều không nghĩ tới, có một ngày chuyện này bị người biết được. Hoàng hậu niết chặt khăn tay: “Tiêu nhị làm sao biết nhiều chuyện trong nhà chúng ta như vậy?”
Ngô đại lão gia lắc đầu: “Đang điều tra, ta đoán có nội quỷ.”
Hoàng hậu giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta: “Bảo ta nghĩ cách, ta giờ ở trong cung có thể có cách gì?”
Ngô đại lão gia vẻ mặt cầu xin: “Dù sao thân phận của muội khác biệt, muội đi cầu xin tiểu Hoàng đế, hoặc là nhận lỗi với Định Quốc Công phu nhân, chuyện này nói không chừng có thể được cho qua.”
“Ta không đi, ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, để ta lau m.ô.n.g cho ngươi, ta không đi.” Hoàng hậu không thèm suy nghĩ mà từ chối. Nàng ta làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hoàng đế, nàng ta đã từng cầu xin ai?
“Hoàng hậu nương nương,” Sắc mặt Ngô đại lão gia cũng mang theo ý nghiêm nghị, “Tại sao bây giờ Định Quốc Công lại nhằm vào chúng ta? Không phải đều do ngài muốn tung tin đồn về Tiêu Nhị sao?”
Hoàng hậu đương nhiên không đồng ý với lời hắn ta nói, nàng ta nói: “Còn không phải ngươi bất tài, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, còn để người khác nắm lấy nhược điểm.”
“Ta bất tài, mấy năm nay là ai giúp ngươi?”
“Ngươi giúp ta? Ngươi không phải tự giúp chính mình sao. Không có ta sẽ có Ngô gia huy hoàng sao?”
“Ngươi đây là định đoạn tuyệt với Ngô gia sao?”
……
Câu nói này khiến căn phòng im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, ánh mắt hai huynh muội mang lửa giận nhìn đối phương. Qua một lúc sau, Hoàng hậu hạ mắt xuống, thở dài một hơi nói: “Được, lát nữa ta truyền Định Quốc Công phu nhân đến, nói chuyện với nàng.”
Ngô đại lão gia thấy nàng ta không còn đối chọi gay gắt như trước, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, “Vừa rồi ta nhất thời tức giận, nói lời khó nghe, đều là huynh muội một nhà, muội đừng để ý.”