Sáng sớm hôm nay, Diệp Đức Bổn – đại thái giám bên người Lý Cảnh Tập dẫn theo rất nhiều người đến tẩm cung của Hoàng hậu, truyền chỉ bảo Ngô thị lập tức rời khỏi Hoàng cung. Hoàng hậu hiện tại không còn là Hoàng hậu mà là Ngô thị.
Ngô thị tất nhiên không muốn, nàng ta vội vàng chạy đi tìm Lý Cảnh Tập lý luận: “Tiên hoàng là cha ruột của ngươi, ngươi không để Tiên Hoàng nhập Hoàng lăng, còn đuổi mẫu hậu là ta này ra khỏi cung, ta muốn người trong thiên hạ nhìn xem, nhìn xem ngươi là một kẻ bất luân bất hiếu như thế nào.”
Mặc dù Ngô thị vẫn bày ra dáng vẻ của một Hoàng hậu nhưng vì tức giận, giọng nói mất đi vẻ uy nghiêm thường ngày, thậm chí còn có thể sánh với những bát phụ ở ngoài chợ, thu hút không ít ánh mắt nhìn trộm của các phi tần của tiên đế.
Thật ra, các phi tần của tiên hoàng vẫn rất muốn rời khỏi cung. Ở trong cung làm cái gì, Hoàng đế cũng đã thay đổi, hơn nữa tiên hoàng bị biến thành phế đế, các nàng ở trong cung càng xấu hổ hơn. Không bằng ra ngoài tự tại hơn một chút.
Hơn nữa, gia thế của hầu hết các nàng đều không tồi, xuất cung rồi, nương gia căn bản đều sẽ chuẩn bị trạch tử khác cho bọn họ, sẽ không ở trong “ký túc xá tập thể” mà Hoàng đế chuẩn bị. Cho dù những phi tần không dựa được trong nhà giống như Lương quý phi, trong tay các nàng hoặc là có tiền bạc trực tiếp có thể mua trạch tử, hoặc là đã có trạch tử ở thành Thượng Kinh từ trước.
Cho nên các nàng đều rất vui vẻ dọn ra khỏi cung.
Nhưng Hoàng hậu thì khác, các triều đại lịch sử chưa từng có việc Hoàng hậu dọn ra khỏi cung, cho nên nàng ta cảm thấy đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Giờ khắc này nàng ta đứng ở cổng cung làm loạn, đã hoàn toàn mất đi uy nghi ngày thường của Hoàng hậu
“Ngô thị, sợ là ngươi quên rồi, tiên hoàng đế là phế đế, ngươi tất nhiên là phế hậu.” Diệp Đức Bổn đứng trước mặt Hoàng hậu nói: “Hơn nữa, phụ thân của Hoàng thượng hiện nay là Tiêu Dao Vương, nói Hoàng thượng bất hiếu hoàn toàn là chuyện vô căn cứ.”
Ngô thị giận đến nỗi cả người run rẩy, nàng ta đẩy Diệp Đức Bổn ra chuẩn bị đi tìm Lý Cảnh Tập. Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị vài tên binh sĩ chặn đường. Diệp Đức Bổn lại đi tới trước mặt nàng ta, nói: “Ngươi đừng phí sức lực nữa, Hoàng thượng sẽ không gặp ngươi.”
“Tại sao hắn không gặp bổn cung?” Ngô thị nghiến răng hỏi.
Diệp Đức Bổn cười lạnh: “Tại sao không phải ngươi tự mình rõ nhất sao?”
Hoàng hậu nghiến răng không nói nữa, lúc trước nàng ta từng nói với Định Quốc Công phu nhân, để Tam hoàng tử kết hôn với Tiêu Ngọc Châu. Mà nghe nói Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu là thanh mai trúc mã.
“Ngô thị, có thể đi được chưa?” Diệp Đức Bổn nói.
Hoàng hậu lúc này mới bình tĩnh lại một chút, biết cho dù Lý Cảnh Tập gặp nàng ta, nàng ta cũng không đạt được thứ mình muốn, nói không chừng kết quả còn tệ hơn bây giờ. Hít một hơi thật sâu, nàng ta ra lệnh cho người trong cung thu dọn đồ đạc sau đó, được “hộ tống” đến Ngô gia.
Đến cổng lớn Ngô phủ, vừa hay đụng phải người Phùng gia – nương gia của Ngô tam phu nhân. Người Phùng gia đến đây là Đại ca Nhị ca và nhi tử của bọn họ, vài người vẻ mặt phẫn nộ, rõ ràng là tới gây chuyện.
Nhìn thấy Ngô thị, phản ứng trong tiềm thức của vài người là hành lễ. Nhưng hành lễ được một nửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta đã không còn là Hoàng hậu nữa.
Vài người đứng thẳng lại, sắc mặt Ngô thị đen như đáy nồi. Nhưng cũng chẳng thể khiến người Phùng gia sợ hãi, còn la hét đòi Ngô gia đưa ra lời giải thích. Ngô thị hít sâu một hơi, hỏi quản gia của Ngô gia: “Ngoại thất của Tam lão gia bây giờ đang ở đâu?”
Quản gia vội vàng nói: “Vẫn còn ở trong trạch tử bên ngoài.”
“Đưa người về phủ, dùng gậy đánh c.h.ế.t đi.” Nói xong câu này, Ngô thị nhìn về phía người Phùng gia: “Xử lý như vậy các ngươi đã vừa ý chưa?”
Người Phùng gia nghe nàng ta nói vậy, không nhịn được mà nghĩ trong lòng, người đã từng làm Hoàng hậu đúng là khác biệt, cách làm tàn nhẫn như vậy, người bình thường đều không thể so được.
“Nếu là như vậy, đương nhiên có thể.” Phùng đại ca nói: “Chỉ là sau này…”
“Sau này tuyệt đối sẽ không.” Ngô thị nói: “Hắn cũng là nhất thời hồ đồ, đưa người về phủ nạp làm thiếp là được rồi, cần gì đặt ở bên ngoài.”
Câu này rõ ràng nói Ngô tam phu nhân là người hay ghen, người Phùng gia nghe xong tất nhiên không vui, Phùng đại ca đang muốn phản bác, lúc này một gã sai vặt của Ngô gia vội vội vàng vàng chạy đến, bởi vì chạy quá gấp, không dừng lại kịp, đụng vào người của quản gia.
“Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì?” Quản gia khiển trách.
Gã sai vặt kia vẻ mặt hoảng sợ, “Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn.”
Trái tim Ngô thị đập thình thịch, đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, liền lạnh mặt nói: “Làm ầm ở cửa còn ra thể thống gì, đi vào nói.”
Một đám người vào phủ, ngay lúc này, đám người Ngô đại lão gia cũng biết chuyện Hoàng hậu được “đưa” về nhà, đều nhao nhao ra cửa đón người. Hai bên đụng mặt nhau, Ngô thị trực tiếp nói: “Đến sảnh đường đi.”
Ngô tam lão gia nhìn thấy người Phùng gia, mặt đen như mực, đi tới thương nghị với bọn họ, bảo bọn họ trở về trước. Phùng đại ca nói giải quyết chuyện này xong bọn họ liền rời đi. Ngô thị liếc mắt nhìn Ngô tam lão gia một cái, trực tiếp đi đến sảnh đường, người Phùng gia theo sát phía sau.
Đến sảnh đường không lâu, ngoại thất của Ngô tam lão gia bị lôi đến, đó là một nữ nhân mỹ mạo khoảng hai mươi tuổi. Ngô tam lão gia thấy nàng ta bị vài bà tử giữ lại, đứng dậy muốn đi tới giải cứu, Ngô thị nghiêm giọng quát: “Giữ hắn lại.”
Mặc dù bây giờ nàng ta không phải là Hoàng hậu, nhưng uy nghiêm ở Ngô gia vẫn còn đó. Quản gia đang canh gác bên ngoài nghe thấy giọng nói của nàng ta, vội vàng giữ Ngô tam lão gia lại.
Lúc này Ngô thị lại nói: “Đánh, đánh chết!”