Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi vừa thu dọn đồ đạc cho Tiêu Ngọc Thần đi thi, vừa nghe Tiêu Ngọc Minh kể về chuyện Ngô gia. Nghe xong nàng nói, “Đây là hậu quả của hành động bốc đồng.”

Nói đến đây, nàng dừng việc trong tay lại, nghiêm túc nhìn Tiêu Ngọc Minh: “Hoàng hậu không biết tình cảnh hiện giờ của nàng ta sao? Tất nhiên là biết, nàng ta cũng biết nếu sau này nàng ta và Ngô gia muốn sống tốt, tốt nhất nên cẩn thận không gây chuyện, đợi khi sóng gió bây giờ qua đi. Nhưng nàng ta không làm vậy, tại vì sao?”

“Bởi vì bốc đồng.” Tiêu Ngọc Minh nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, “Tranh Hoàng vị thất bại, bị bắt dọn ra khỏi cung. Sau khi làm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, nàng ta có thể nói là hô mưa gọi gió, bây giờ đột nhiên sa cơ, nàng ta tất nhiên không chấp nhận được, cho nên có được tin tức có thể làm chúng ta bị phỉ nhổ, nghĩ cũng không nghĩ liền làm, chỉ vì để giải toả chút tức giận và không cam trong lòng nàng ta vào thời khắc đó. Nhưng hậu quả con cũng nhìn thấy rồi.”

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: “Sau này khi con bốc đồng, sẽ tự nói với chính mình phải bình tĩnh.”

Đường Thư Nghi ngồi xuống ghế gấm, “Loại chuyện này người khác không giúp được con, chỉ có tự con nỗ lực thay đổi.”

Tiêu Ngọc Minh ngoan ngoãn gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: “Cuộc sống chính là ham ăn biếng làm, nhưng muốn tài giỏi thì phải khắc phục các loại bản tính. Cho nên, sự trưởng thành của con người đều đi kèm với đau khổ, nhưng chỉ cần thay đổi rồi, trưởng thành rồi, con sẽ nhìn thấy phong cảnh khác.”

Tiêu Ngọc Minh nghe lời nàng nói, không nhịn được nói: “Nương, người thật sự rất hợp làm đế sư.”

Đường Thư Nghi cười lớn, sau đó trong lòng nói, nàng chẳng qua chỉ là có lượng thông tin mà người ở thời đại này không có mà thôi.

Mẫu tử hai người lại nói chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Minh liền đi làm việc. Bây giờ hắn đã có chức vụ trong quân đội, hơn nữa còn có rất nhiều thứ cần học, đã không còn là công tử bột chơi bời lêu lổng như trước kia nữa.

Ngày mai đợt thi đầu tiên của hội thí, Tiêu Ngọc Thần phải tham gia, Tiêu Dịch Nguyên cũng vậy. Sau bữa trưa, Đường Thư Nghi lấy đồ đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Dịch Nguyên đi đến trạch tử của bọn họ. Khi chuẩn bị đồ cho Tiêu Ngọc Thần, nàng đều chuẩn bị hai phần.

Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã nhận được tin nàng đến từ trước, cho nên đã đứng đợi ở cổng lớn từ sớm. Mọi người vừa hàn huyên vừa đi vào, đến sảnh đường nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Dịch Nguyên: “Ta biết những năm này cháu đọc sách cũng không dễ dàng gì, nhưng kỳ thi này, cho dù cháu có thi tốt hay không đều không thể quyết định thành bại của cháu.”

Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm, bây giờ hắn quả thật có suy nghĩ thành hay bại đều dựa vào lần thi này. Nhiều năm khắc khổ đọc sách, nếu như không có kết quả tốt, hắn chắc chắn không thể chấp nhận được.

Đường Thư Nghi nhìn ra sự căng thẳng và kích động của hắn, thở dài trong lòng nói: “Cháu bây giờ đã khác với ngày xưa, kỳ thi này đối với cháu mà nói cũng không còn quan trọng như vậy nữa, cháu thả lỏng tâm thái mà thi là được rồi. Về phần chuyện khác, ta đồng ý với cháu ta sẽ làm được, cho dù kết quả thi của cháu như thế nào đi nữa.”

Lúc trước nói chờ kết quả kỳ thi cuân, nàng sẽ đến phủ Định Quốc Công nói chuyện hôn sự giữa Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc.

“Cảm ơn thẩm nương.” Tâm trạng của Tiêu Dịch Nguyên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đường Thư Nghi mỉm cười: “Đều là người một nhà, cháu không cần phải khách khí như vậy. Nói tóm lại, đừng căng thẳng quá là được.”

Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười gật đầu: “Dịch Nguyên hiểu.”

Đường Thư Nghi lại nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới rời đi, đợi nàng rời đi, Tiêu Thành Minh nói với Tiêu Dịch Nguyên: “Đều nói cưới đúng tức phụ thịnh vượng ba đời, quả đúng là vậy! Nếu như không có nàng, Tiêu gia, phủ Định Quốc Công liền xong rồi.”

Bọn họ đều biết hiểu rõ, mặc dù Tiêu Hoài sống lại từ cõi c.h.ế.t khiến Tiêu gia thêm huy hoàng, nhưng nếu không phải vì những nỗ lực trước đó của Đường Thư Nghi, rất có khả năng không đợi được đến lúc Tiêu Hoài trở về, Tiêu gia đã bại rồi.

Ngày mai Tiêu Ngọc Thần tham gia đợt thi đầu tiên, ăn tối xong Đường Thư Nghi cùng hắn đi đến Thanh Phong Uyển. Bước vào sảnh đường liền thấy trên bàn có vài đồ vật, y phục đồ ăn đều có cả. Đường Thư Nghi đi tới cầm lên nhìn kỹ, mỗi một thứ đều rất tinh xảo.

“Giai Ninh gửi tới?” Nàng hỏi.

Tiêu Ngọc Thần đỏ mặt gật đầu, Đường Thư Nghi để những đồ vật mà mình đã chuẩn bị từ trước xuống, “Xem ra không cần dùng đến đồ của ta rồi.”

Trong giọng điệu của nàng mang theo ý thương tiếc, Tiêu Ngọc Thần rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Một bên là đồ mẫu thân tặng, một bên là do vị hôn thê tặng, hắn nên dùng của ai? Suy nghĩ một lúc hắn nói: “Đến lúc đó con cầm cả đồ của Giai Ninh và ngài đi.”

Đường Thư Nghi bật cười: “Ta nói đùa với con thôi, ngay mai mang đồ vật mà Giai Ninh chuẩn bị đi.”

Mặt Tiêu Ngọc Thần lại khẽ đỏ lên, Đường Thư Nghi đi đến trước ghế ngồi xuống, nói: “Sau này con thành hôn với Giai Ninh, các con là phu thê, phu thê một thể. Hài tử Giai Ninh kia làm việc hào phóng, ta rất thích.”

“Nhưng người với người ở chung lâu rồi sẽ luôn có chút va chạm. Nếu như về sau giữa ta và Giai Ninh có chút bất hoà, con không thể bởi vì ta là mẫu thân của con, là trường bối mà không phân biệt phải trái đúng sai mà khiển trách Giai Ninh. Phải xem xét mọi mặt, đã hiểu chưa?”

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy lời này, hắn đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng: “Nhi tử… Nhi tử vĩnh viễn đặt mẫu thân lên hàng đầu.”

Đường Thư Nghi thấy hắn quỳ thì giật mình, vội vàng kéo hắn lên, nhưng Tiêu Ngọc Thần vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Lại nghe thấy hắn nói: “Mẫu thân, ngài nghe nhi tử nói.”

Đường Thư Nghi buông tay ra, bất lực nhìn hắn: “Con nói đi.”

“Con sắp phải đi thi, nhi tử mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong nhà mấy năm nay, nghĩ đến những chuyện hoang đường mà con từng làm trước đây. Cũng nghĩ tới khi phụ thân còn chưa trở về, những ngày tháng gian khổ của chúng ta. Bây giờ con có thể nhẹ nhàng thoải mái, không có gánh nặng tâm lý mà tham gia kỳ thi đều là mẫu thân đưa cho. Mẫu thân kéo con từ vách đá trở lại, phí tâm phí sức mời danh sư cho con, nếu như không có mẫu thân, không biết bây giờ con thành dáng vẻ như thế nào.”

Tiêu Ngọc Thần nói, ánh mắt có chút ẩm ướt, Đường Thư Nghi thở dài một tiếng: “Người làm mẫu thân không phải đều như vậy sao?”

Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: “Không, ngài là vị mẫu thân nhìn xa trông rộng nhất.”

Đường Thư Nghi cười nói: “Hoá ra con là người cũng biết nịnh hót đấy!”

Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt nghiêm túc, hắn lại lắc đầu: “Mẫu thân vì cái nhà này, vì con mà đã trả giá rất nhiều, cho dù vì nguyên do gì, con cũng sẽ không để mẫu thân vì con mà chịu một chút oan ức.”

Trái tim Đường Thư Nghi lúc này đã sưng lên, nhi tử này đúng là không nuôi vô ích. Nàng duỗi tay đỡ người đứng dậy, nói: “Nương biết con là một hài tử hiếu thuận, những lời ta vừa nói, chỉ là giả sử. Ta chỉ mong sau này con có thể sống hoà thuận vui vẻ với Giai Ninh.”

“Nhi tử biết.” Tiêu Ngọc Thần nói.

Đường Thư Nghi bảo hắn ngồi bên người mình, lại nói: “Vốn dĩ muốn nói với con, ngày mai đi thi không cần căng thẳng, lại nói đến chuyện khác. Tình hình trong nhà con cũng hiểu rõ, cho dù kết quả thi của con thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của con.”

“Cũng đừng cảm thấy, con có danh sư chỉ dạy, trong nhà vì học nghiệp của con mà bỏ ra không ít, nếu như không thi tốt thì sẽ mất mặt. Thứ như mặt mũi này, con cảm thấy nó quan trọng, nó sẽ quan trọng. Con cảm thấy nó không quan trọng thì nó chẳng đáng một xu.”

“Nhi tử hiểu rồi.” Tiêu Ngọc Thần lại nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, “Tóm lại, cứ thoải mái đi thi là được.”

“Nhi tử biết, đợt thi này chẳng qua chỉ là một hồi trải nghiệm trong đời con mà thôi.” Tiêu Ngọc Thần nói.

Advertisement
';
Advertisement