Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Thái hoàng thái hậu ở lại ngự thư phòng một lúc rồi rời đi, Lý Cảnh Tập nói hắn không sao có thể bắt đầu dạy, Đường Thư Nghi liền giảng bài cho hắn.

Giảng được một nửa, Tiêu Hoài vội vàng đi tới, tiến vào thư phòng hành lễ với Lý Cảnh Tập, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: “Nàng thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

“Ta không sao, Cảnh Tập mới có chuyện.” Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài lại cẩn thận đánh giá nàng một lượt, thấy nàng thật sự không có chuyện mới quay đầu nhìn Lý Cảnh Tập nói: “Lần này may mà có Hoàng thượng.”

Lý Cảnh Tập vội vàng nói: “Cũng là ta lỗ mãng, thật ra sư phụ đã đề phòng từ sớm.”

“Chuyện này cũng trách ta,” Tiêu Hoài vẻ mặt tự trách, “Sớm nên nghĩ đến Lương thị kia sẽ cá c.h.ế.t lưới rách.”

“Ở bên ngoài nàng ta vẫn còn người, chàng đã động tay chưa?” Đường Thư Nghi hỏi hắn.

Tiêu Hoài ngồi xuống, “Ta bảo Ngọc Minh đi rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Đường Thư Nghi cũng yên tâm, sau đó giảng bài cho Lý Cảnh Tập, Tiêu Hoài cũng ngồi ở bên cạnh nghe. Buổi trưa Lý Cảnh Tập giữ hai người ở trong Hoàng cung ăn cơm, Thái hoàng thái hậu cũng qua ăn.

Ăn xong, Đường Thư Nghi lại giảng bài Lý Cảnh Tập, để lại cơ hội cho mẫu tử hai người nói chuyện.

Trong một gian phòng ở thiên điện, mẫu tử hai người ngồi đối diện nhau. Thái hoàng thái hậu thở dài nói: “Hài tử Cảnh Tập kia trọng tình trọng nghĩa, lúc trước nói với ta chuyện phong phụ thân của nó là Tiêu Dao Vương làm hoàng đế, ta từ chối. Ta nói với nó, con còn sống không muốn làm Hoàng đế, c.h.ế.t rồi tất nhiên cũng không muốn treo danh hào Hoàng đế.”

Tiêu Hoài vâng một tiếng, “Thư Nghi không nhìn lầm, là một hài tử rất tốt.”

Thái hoàng thái hậu mỉm cười: “Trong mắt con Thư Nghi có chỗ nào không tốt?”

Tiêu Hoài có chút ngượng ngùng, khụ một tiếng nói: “Nhi tử cảm thấy bây giờ rất tốt.”

Thái hoàng thái hậu cũng không trêu chọc hắn nữa, nói: “Con nói có nên định hôn cho Cảnh Tập và Ngọc Châu không, nếu không không bao lâu nữa chắc chắn có đại thần dâng tấu mong Hoàng thượng cưới Hoàng hậu.”

Cũng không phải không có chuyện nam tử mười bốn mười lăm tuổi đã kết hôn.

Tiêu Hoài im lặng một lúc rồi nói: “Chờ thêm một chút.”

“Còn chờ gì nữa? Ta thấy hai hài tử rất tốt.” Thái hoàng thái hậu nói: “Con yên tâm, sau này Ngọc Châu vào cung, ta tất nhiên sẽ chiếu cố nó.”

Tiêu Hoài cau mày, nhưng vẫn nói thật: “Ý của con là, nếu Cảnh Tập muốn cưới Ngọc Châu, vậy trong hậu cung của nó chỉ có thể có mình Ngọc Châu, nếu không thì cưới người khác làm Hoàng hậu.”

“Cái này….” Thái hậu kinh ngạc không nói nên lời.

Tiêu Hoài lại nói: “Con cũng đã nói chuyện này với Cảnh Tập, nếu Ngọc Châu không gả cho nó, con vẫn sẽ ủng hộ nó cho đến khi nó có thể độc lập nắm quyền. Nhưng nếu như nó khăng khăng muốn cưới Ngọc Châu, vậy đời này chỉ có thể có mình Ngọc Châu.”

“Vậy… Vậy Cảnh Tập nói thế nào?” Thái hậu hỏi.

“Nó nói nó muốn cưới Ngọc Châu.” Tiêu Hoài nói.

Thái hoàng thái hậu trầm mặc một hồi, sau đó thở dài một tiếng nói: “Được rồi, các con đã thương nghị xong rồi, ta cũng sẽ không quan tâm.”

Tiêu Hoài lập tức nịnh nọt nói: “Con biết ngài là người rộng lượng mà.”

Thái hoàng thái hậu trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Từ khi ta biết con chưa chết, ta đã nghĩ thoáng mọi chuyện. Cuộc đời còn lại của ta và con đều là ân huệ của trời cao, phải biết trân trọng. Không cần vì những chuyện vô nghĩa mà tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân.”

Tiêu Hoài: “Cho nên con mới nói ngài rộng lượng.”

Thái hoàng thái hậu xua tay: “Bây giờ ta đã rất mãn nguyện rồi.”

Mẫu tử hai người lại trò chuyện một lúc mới từ biệt, Đường Thư Nghi cùng rời khỏi cung với Tiêu Hoài. Về đến nhà, Tiêu Ngọc Minh đang đợi hai người. Thấy hai người liền nói: “Con vội chạy đến trạch tử của Lương gia ở Thượng Kinh, phát hiện mười mấy hạ nhân bên trong đều đã trúng độc mà chết.”

Đường Thư Nghi nghe xong trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Lương quý phi đây là đã chuẩn bị sẵn kết cục phải chết.”

“Nhìn có vẻ là người thông minh, thật ra ngu ngốc đến cùng cực.” Tiêu Hoài nói: “Nếu nàng ta không làm ra vụ hành thích này, Lương gia vẫn còn đời sau.”

“Có lẽ nàng ta muốn tất cả mọi người đều chôn theo đệ đệ và nhi tử của nàng ta.” Đường Thư Nghi nói.

Nếu không phải có cuộc nói chuyện trước đó với Lương quý phi, nàng sẽ không biết Lương quý phi lại có ý tưởng điên rồ như vậy.

Ngày hôm sau, Lương quý phi bị lùng bắt vì hành thích Hoàng thượng, tin tức Lương gia bị tru di cửu tộc truyền ra ngoài. Đối với chuyện này không ít người đoán, đây có phải là tân hoàng muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ. Dù sao mỗi một vị tân đế thượng vị, gần như đều sẽ loại sạch dị kỷ đầu tiên.

Mặc dù tân hoàng của bọn họ tuổi còn nhỏ, nắm giữ triều chính còn cần người nâng đỡ, nhưng sau lưng là Định Quốc Công có binh quyền chống đỡ! Nhất thời, quan viên trong triều đình đều an phận hơn rất nhiều.

Chớp mắt đã trôi qua bảy ngày, hội thị kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên ở nhà ngủ say. Đường Thư Nghi lại không nhàn rỗi, nàng đi đến phủ Đường Quốc Công, gặp Đường nhị phu nhân, nói cho nàng ấy nghe về tình cảm của Tiêu Dịch Nguyên dành cho Đường An Lạc.

“Ai?” Đường nhị phu nhân cảm thấy mình bị ảo giác, “Thư Nghi, muội nói ai?”

“Tiêu Dịch Nguyên.” Đường Thư Nghi nói: “Là tôn tử của vị thê tử trước kia của lão Hầu gia nhà muội.”

Sắc mặt Đường nhị phu nhân đột nhiên trầm xuống: “Thư Nghi, muội là cô cô ruột của An Lạc, thân phận của hắn như thế nào, làm sao có thể xứng với An Lạc?”

Đường Thư Nghi đã đoán nàng ấy sẽ có loại thái độ này, rất điềm tĩnh nói: “Muội là cô cô ruột của An Lạc, chắc chắn phải nghĩ cho An Lạc trước!”

Advertisement
';
Advertisement