Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển, sai Trường Minh đi hỏi thăm tình huống của Tề gia. Trước đây hắn không có một chút hiểu biết nào về những nhà quyền quý ở Thượng Kinh này, sau này có thể phải thường xuyên qua lại với bọn họ, tìm hiểu một chút vẫn tốt hơn.

Trường Minh nhận lệnh rời khỏi phủ, Trường Phong theo Tiêu Ngọc Thần đến thư phòng tiền viện, miệng cứ lải nhải: “Đại công tử, nô tài cảm thấy ngài bây giờ làm việc có tổ chức hơn rồi.”

Tiêu Ngọc Thần thở dài: “Trước đây là ta không hiểu chuyện. Nếu trước đây ta có thể tự đảm đương mọi việc, chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa thì mẫu thân cũng không cần vất vả như vậy, Cầm muội muội cũng không cần phải tới thôn trang chịu khổ. Ta phải nỗ lực nhiều hơn, nửa năm sau rước Cầm muội muội vào phủ, mẫu thân cũng yên tâm hơn.”

Trường Phong: “…”

Xem như lúc nãy hắn nói lời dư thừa rồi.

Bên này Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đang thương lượng chuyện dọn sân viện cho con bé. Mấy ngày nay, đêm nào Tiêu Ngọc Châu cũng ngủ với nàng, lại còn có bộ dáng muốn ngủ mãi như thế. Không phải Đường Thư Nghi không thích Tiêu Ngọc Châu ngủ cùng nàng mà là nàng đã sống một mình nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen.

Cho nên nàng đang muốn thu dọn vài gian phòng trong viện của mình cho Tiêu Ngọc Châu. Đây cũng là chuyện nàng đã căn cứ vào việc giáo dục hài tử để suy xét. Đường Thư Nghi vẫn luôn cho rằng mưa dầm thấm đất là phương thức giáo dục tốt nhất.

Lúc nàng xử lý công việc, Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh nghe nhìn, không hiểu thì nàng có thể giải thích một phen, cứ như vậy đến một lúc nào đó, nó sẽ dần dần hiểu hết mọi chuyện.

Tiêu Ngọc Châu nghe nói bản thân được dọn đến Thế An Uyển thì vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên, ôm tay Đường Thư Nghi làm nũng: “Nương ~ nương tốt nhất.”

Đường Thư Nghi vỗ lưng con bé trêu ghẹo: “Ta cũng cảm thấy mình tốt nhất.”

Tiêu Ngọc Châu sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

“Vậy dọn đến đông sương phòng nhé?” Đường Thư Nghi thương lượng với Tiêu Ngọc Châu: “Đông sương phòng có năm gian phòng, lấy ba phòng làm phòng sinh hoạt cho con, hai gian kia cho nha hoàn bà tử ở.”

Tiêu Ngọc Châu sáng mắt gật đầu: “Nương giúp con thu thập phòng đi.”

“Được, chờ dọn hết đồ đạc bên trong ra thì chúng ta mở nhà kho, con muốn lấy thứ gì trong nhà kho cũng được.” Nữ hài tử phải nuông chiều một chút, đối với Tiêu Ngọc Châu, Đường Thư Nghi sẽ không bủn xỉn.

Tiêu Ngọc Châu lại càng vui vẻ, xoa tay hầm hè muốn bắt đầu trang hoàng phòng ở của mình.

Hai người nói xong, Đường Thư Nghi sai người đi dọn dẹp đông sương phòng, sau lại bắt đầu nghĩ xem nên làm cách nào để uốn nắn Tiêu Ngọc Minh.

Tiêu Ngọc Minh ở thư viện chính là một tên bá vương kiêm học tra điển hình, sau khi tan học thì luôn len lỏi tới những chốn ăn chơi lớn ở Thượng Kinh, tất nhiên là ngoài thanh lâu và sòng bạc. Nếu hắn dám bước chân vào thanh lâu sòng bạc nửa bước, Đường Thư Nghi đã sớm dùng gậy lớn hầu hạ hắn rồi.

Làm sao để giáo dục một hài tử đang trong thời kỳ phản nghịch đây?

Đường Thư Nghi quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với hắn một phen, bèn sai Thúy Vân đến tiền viện nói với người gác cổng khi thấy Tiêu Ngọc Minh về phủ thì bảo hắn trực tiếp tới Thế An Uyển.

Trời sập tối, Tiêu Ngọc Minh đã trở lại. Đã là cuối thu mà người ngợm hắn lại đầy mồ hôi. Nhưng may là y phục vẫn sạch sẽ.

Vừa vào chính sảnh, hắn đã giành lấy điểm tâm trong tay Tiêu Ngọc Châu cho vào mồm, còn nói: “Nương, con đói bụng, mau bảo bọn họ dọn cơm đi.”

Advertisement
';
Advertisement