Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Nữ nhi Đường gia ta, mặc dù không thể nói đều như châu như ngọc,” Đường Quốc Công nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: “Nhưng nữ nhi Đường gia ta cho dù gả đi cũng không phải bát nước đổ đi. Sau khi nó gả đi, nếu như không được sống như ý, Đường gia lúc nào cũng sẵn sàng đón các nàng quay về nhà.”

Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói: “Vãn bối tuyệt đối không để Tam tiểu thư chịu oan ức.”

Đường Quốc Công ừm một tiếng, nói: “Quân tử không thể tư lợi bội ước, lời hôm nay ngươi nói, những người ở đây đều là nhân chứng, nếu như sau này làm trái, đến lúc đó đừng trách người Đường gia ta không nói lý.”

“Vãn bối tuyệt đối không nuối lời.” Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói.

Đường Quốc Công lại ừm một tiếng, sau đó nhìn Đường Thư Kiệt. Lúc này mọi chuyện cơ bản đã được định xuống, Đường Thư Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Nếu đã như vậy, mong ngươi và An Lạc về sau có thể hoà thuận đến bạc đầu.”

Nói ra câu nói này, trong lòng hắn thực sự rất khó chịu.

Tiêu Dịch Nguyên quỳ trên mặt đất cung cung kính kính dập đầu, Đường Quốc Công phất phất tay để hắn đứng dậy, Tiêu Hoài đúng lúc thương nghị chuyện hôn sự. Cứ như vậy, chuyện hôn sự của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc coi như đã định đoạt gần xong.

Lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Dịch Nguyên rời đi, Đường Thư Kiệt vẻ mặt bình đạm trở lại viện của Đường nhị phu nhân. Đường nhị phu nhân thấy hắn như vậy, trong lòng lộp bộp chốc lát, sau đó hỏi: “Chuyện không thành sao?”

Sau khi Tiêu Dịch Nguyên đậu nhất giáp, nàng ấy càng thêm vừa ý với mối hôn sự này.

Đường Thư Kiệt ngồi xuống, thở dài: “Được rồi, giống như năm đó Tiêu Hoài quỳ xuống cầu hôn, nó cũng quỳ xuống trước mặt ta nói đời này chỉ có mình An Lạc.”

Đường nhị phu nhân vui vẻ vỗ tay, “Như vậy ta liền yên tâm rồi.”

Đường Thư Kiệt nhìn thấy dáng vẻ vô tâm của nàng ấy, cau mày nói: “Khuê nữ sắp gả đi, nàng vui vẻ như vậy sao? Sau này không thể ngày ngày ở bên người nàng gọi nàng nương ơi nương à, nàng không thấy khó chịu sao?”

Đường nhị phu nhân: “………”

Sau khi sắp xếp xong từ ngữ, Đường nhị phu nhân ngồi xuống bên người hắn, nhẹ giọng nói: “Biểu ca, ta biết chàng luyến tiếc An Lạc, nhưng An Lạc thân là nữ nhi, chúng ta không thể giữ nó cả đời được! Ta vui vẻ, là bởi vì Tiêu Dịch Nguyên bây giờ nhìn có vẻ mọi mặt đều rất tốt, An Lạc nhà chúng ta tìm được bến đỗ tốt.”

Đường Thư Kiệt nghiêng người, gối đầu lên đùi Đường nhị phu nhân, hữu khí vô lực nói: “Biểu muội, về sau nàng không thể tức giận với ta nữa, An Lạc gả đi đã muốn nửa cái mạng của ta rồi, nếu như nàng lại tức giận với ta, ta không thể nào sống được nữa.”

Đường nhị phu nhân thấy hắn lại giả vờ đáng thương, giơ tay bốp một tiếng đánh vào người hắn, nói: “An Lạc gả đi muốn nửa cái mạng lớn của ta, nếu như ta lại tức giận với chàng, ta cũng không sống nổi nữa.”

Đường Thư Kiệt vội vàng ngồi dậy, ôm tức phụ vào lòng dỗ dành: “Biểu muội, ta nói đùa với nàng thôi……”

Phu thê hai người ồn ào một lúc, Đường nhị phu nhân liền đến viện của Đường An Lạc, nói về chuyện của Tiêu Dịch Nguyên với nàng ấy. Nhìn nữ nhi ngây thơ đáng yêu, trong lòng cảm khái một hồi, bất tri bất giác nữ nhi đã phải định thận, sau đó lại được gả đi. Cho dù có không nỡ, đến lúc buông tay vẫn phải buông tay.

Sờ sờ đầu nữ nhi, Đường nhị phu nhân nói chuyện Tiêu Dịch Nguyên đến cầu cưới với nàng ấy, Đường An Lạc nghe xong đầu tiên hơi sững sờ, sau đó đỏ mặt xấu hổ. Đường nhị phu nhân thấy vậy thì cau mày, rõ ràng là nữ nhi biết tâm ý của Tiêu Dịch Nguyên!

“Lúc trước nó nói gì với con?” Nàng ấy hỏi.

Đường An Lạc lắc đầu, Đường nhị phu nhân không tin. Đường An Lạc thấy vậy nói: “Chỉ là mỗi lần gặp phải nhau, hắn vẫn luôn nhìn trộm con.”

Mối quan hệ như phủ Định Quốc Công và phủ Đường Quốc Công, hài tử hai nhà tất nhiên thường xuyên qua lại, Đường An Lạc và Tiêu Dịch Nguyên cũng rất hay thỉnh thoảng gặp nhau mặt. Nữ hài tử độ tuổi thanh xuân, vốn dĩ đã mẫn cảm với tình cảm giữa nam nữ, cho dù cảm tình của Tiêu Dịch Nguyên có đè nén đến đâu cũng sẽ biểu hiện ra không ít, Đường An Lạc tất nhiên có thể cảm nhận được.

Đường nhị phu nhân nghe thấy hai người không có bí mật tiếp xúc thì yên tâm, sau đó hỏi: “Con thấy nó thế nào?”

Đường An Lạc đỏ mặt gật đầu, trên mặt Đường nhị phu nhân nở nụ cười nhưng trong lòng lại cảm khái, có một vài duyên phận dường như chính là ông trời định sẵn. Nàng ấy ôm nữ nhi vào lòng, nhẹ giọng kể lại những lời Tiêu Dịch Nguyên nói, sau đó nói: “Nó có thể như vậy, ta và phụ thân con cũng yên tâm hơn không ít, nhưng phu thê hai người ở chung chỉ dựa vào tình ý này cũng không thể nào kéo dài lâu được, con phải học cách bồi dưỡng….”

Nàng ấy giảng từng chút một về những gì nàng ấy cho là cách phu thê nên ở chung với nhau, hy vọng cuộc sống của nữ nhi có thể êm đềm hạnh phúc.

Hai nhà nếu như đã định xong hôn sự, vậy liền bắt đầu chuẩn bị đính hôn. Trong lúc bận rộn, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên cũng phải tham gia điện thí. Sáng sớm hôm nay, Tiêu Hoài dẫn hai huynh đệ bọn họ vào cung.

Điện thí tổ chức ở Kim Loan điện, tân hoàng đích thân chủ trì, nhưng cũng có không ít đại thần ở bên người hỗ trợ. Nếu như bình thường, những dịp như này Đường Thư Nghi thân là đế sư phải đến tham dự, nhưng vì quan hệ giữa giữa nàng với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên, nàng liền tránh mặt.

Câu hỏi đã được chuẩn bị từ sớm, Lý Cảnh Tập bảo thái giám phát xuống dưới, sau đó nhìn những tân khoa tiến sĩ này trả lời câu hỏi. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, qua hơn một canh giờ, các tân khoa tiến sĩ lần lượt nộp bài, Lý Cảnh Tập đích thân đọc bài thi, các đại thần nội các và Phương đại nho ở bên cạnh hỗ trợ.

Tân hoàng đế rất nghiêm túc, nghiêm túc đọc từng bài thi một, mãi đến trưa mới xem xong hết các bài thi, sau đó chỉ vào bài thi của Tiêu Ngọc Thần nói: “Tư duy rõ ràng, lý luận chặt chẽ, lối viết sắc sảo, hiểu biết độc đáo, có thể gọi là một kiệt tác. Tiêu Ngọc Thần có thể đứng đầu…”

“Hoàng thượng…”

Triệu đại nhân lúc này mới mở miệng, nhưng ông ta mới nói hai chữ, Lý Cảnh Tập đã ngắt lời ông ta nói: “Triệu ái khanh, có thể để trẫm nói xong không?”

Lời nói của hắn khiến cả Kim Loan điện yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Triệu đại nhân vội vàng quỳ trên mặt đất, quy củ dập đầu nói: “Thần nhất thời nóng lòng, hành sự lỗ mãng, xin Hoàng thượng trách tội.”

Ps: Các bồ nhớ follow toy để đọc truyện tiếp theo nhó ???? hông chúng ta lại lạc mất nhau ????????

Advertisement
';
Advertisement