Nghe được lời này của hắn, đáy lòng Giai Ninh mới nhẹ nhõm, đồng thời cả trái tim nàng ấy đều được bao bọc trong sự ngọt ngào, trong mắt cũng có nước mắt. Tiêu Ngọc Thần thấy vậy đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng ấy, nói: “Hai người chúng ta về sau vẫn luôn thế này.”
Giai Ninh gật đầu, duỗi tay ra ôm cổ Tiêu Ngọc Thần, hôn lên môi hắn……
……….
Lam phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công, quay đầu liếc nhìn Dung thị bị bà tử to khoẻ giam giữ, trên mặt nở nụ cười lên xe ngựa, Dung di nương bị đưa lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa bắt đầu lộc cộc di chuyển, Lam phu nhân ngồi trong xe ngựa vẫn giữ vững nụ cười trên mặt, nụ cười đắc thắng. Ma ma ngồi đối diện thấy vậy nói: “Phu nhân, lần này Dung thị kia không thể xoay người được nữa.”
Nhưng Lam phu nhân nói: “Như vậy vẫn chưa đủ.”
Trên mặt ma ma có chút nghi hoặc, lại nghe Lam phu nhân: “Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đều không phải là người nhiều chuyện, chỉ làm ầm một trận như vậy, quay về lão gia xin lỗi Định Quốc Công, nói không chừng chuyện này liền qua đi. Lão thái thái và lão gia sủng các nàng nhiều năm như vậy, sau khi chuyện này qua đi, bọn họ khóc lóc cầu xin một hồi, chuyện này liền coi như thôi.”
Trên mặt ma ma mang theo vẻ lo lắng, “Vậy phải làm thế nào?”
Lam phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi, “Thừa dịp tiếp tục nhóm lửa, để Tam nha đầu tiếp tục làm ầm ĩ. Lát nữa đến phủ An Nguyên Hầu truyền tin cho Thư Dĩnh, bảo nó ngày mai qua thăm Tam nha đầu.”
Ma ma gật đầu, Tam tiểu thư từ nhỏ đã luôn so bì với Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư gả vào phủ An Nguyên hầu, Tam tiểu thư ghen tỵ không thôi, ngày mai Nhị tiểu thư trở về, cái gì cũng không cần nói, Tam tiểu thư sẽ tiếp tục làm ầm ĩ.
Chỉ là…
Giọng điệu ma ma lo lắng nói: “Nếu như Tam tiểu thư lại làm ra chuyện gì đó, chọc giận Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa thì làm sao?”
Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa không phải là người dễ chọc vào.
Lam phu nhân cau mày, nàng ấy tính toán Lam Thư Ngữ, để nàng ta vì chuyện hôn sự mà gây chuyện, nhưng nàng ấy không ngờ tới Lam Thư Ngữ lại yêu Tiêu Ngọc Thầm, muốn làm thiếp của hắn. Nếu như đổi thành nhà khác, nàng ấy còn có thể lợi dụng một chút, nhưng phủ Định Quốc Công nàng ấy nào dám đụng vào!
Nghĩ xong, nàng ấy nói: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Dù sao nàng ấy cũng không nghĩ tới việc lợi dụng phủ Định Quốc Công.
Xe ngựa lộc cộc đi đến Lam phủ, Lam phu nhân được ma ma đỡ xuống xe, Dung thị ở phía sau cũng bị kéo ra khỏi xe ngựa. Mà lúc này, vừa hay Lam Phi Bạch cũng trở về.
Thấy Dung di nương bị bà tử to khoẻ áp giải, đầu tóc bù xù, trang điểm nhếch nhác, khuôn mặt hắn ta lập tức tối sầm lại, sau đó còn bất mãn mà nhìn về phía Lam phu nhân.
Lam phu nhân thấy vậy cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ uất ức. Nàng ấy đi vài bước đến bên cạnh Lam Phi Bạch, nhẹ nhàng hành lễ nói: “Lão gia, thiếp thân hôm nay mất hết mặt mũi rồi. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng mất mặt đến như vậy.”
Nói rồi hai mắt còn rưng rưng, Lam Phi Bạch cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lam phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt, “Vẫn nên vào trong nói chuyện thôi.”
Lam Phi Bạch lại liếc nhìn Dung di nương, sau đó sải bước vào phủ. Đến sảnh đường, Lam phu nhân kể lại sự việc, sau đó lau nước mắt nói:
“Lão gia, ngài không biết, lúc đó ta chỉ muốn đào một cái hố chui vào trong, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này ta làm sao ra ngoài nói chuyện với các vị phu nhân khác!”
Lam Phi Bạch tức giận đến mức bàn tay phát run, hắn ta nheo mắt thoáng nhìn Dung di nương, sau đó đi đến bên cạnh Lam phu nhân, đặt tay lên vai nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Hôm nay phu nhân vất vả rồi, nàng về nghỉ ngơi trước đi, vi phu lát nữa đến tìm nàng.”
Lam phu nhân đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe thở dài một hơi nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, lão gia ngài đừng quá tức giận, Thư Ngữ còn chưa nghĩ thông.”
Lam Phi Bạch ừm một tiếng, tiễn nàng ấy tới cửa, nhìn nàng ấy đi xa rồi mới quay người, sau đó kéo lấy cổ tay của Dung di nương đi về phía hậu viện. Lực tay hắn ta rất lớn, bước đi lại nhanh, Dung di nương nhìn cơn đau ở cổ tay, thất tha thất thểu đi theo hắn ta.
Không lâu sau đi đến viện tử của Dung di nương, bước vào phòng, Lam Phi Bạch hất mạnh tay, làm Dung di nương ngã xuống đất. Sau đó lạnh lùng nhìn nàng ta nói: “Ngươi định làm gì? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Phủ Định Quốc Công là nơi ngươi có thể vào sao?”
Dung di nương chống tay quay người quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Biểu ca, vậy huynh nói ta phải làm thế nào? Nếu như không thể gả cho Tiêu thế tử, Thư Ngữ liền muốn chết, huynh và dì không đồng ý, ta chỉ có thể đi tìm Định Quốc Công phu nhân.”
Lam Phi Bạch hung dữ trừng mắt nhìn nàng ta, “Nó mấy năm nay được chiều đến nỗi không hiểu thế sự, chẳng lẽ ngươi không hiểu? Mối hôn sự ta tìm cho nó còn chưa đủ tốt hay sao? Các ngươi còn muốn cái gì?”
Dung di nương khóc không thành tiếng: “Biểu ca huynh không phải không biết, Thư Ngữ từ nhỏ đã háo thắng, Nhị… Nhị tiểu thư gả vào phủ An Nguyên Hầu, mà nó chỉ có thể gả cho một tiến sĩ nghèo, nó làm sao có thể cam tâm!”
Lam Phi Bạch tức giận đến mức đầu óc choáng váng, “Vậy nó lại cam lòng làm thiếp cho người khác sao? Ngươi cho rằng tất cả thê thiếp đều có thể sống cuộc sống như ngươi sao?”
Dung di nương lắc đầu, “Nhưng Tiêu thế tử thì khác, xuất thân và tướng mạo của hắn đều là tốt nhất toàn thành Thượng Kinh này, làm thiếp của hắn cũng khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lam Phi Bạch: “……”
Hắn ta không nói ra được một lời nào, tức đến mức phổi như muốn nổ tung. Một tay chống cạnh bàn hoà hoãn lại phút chốc, hắn ta nói: “Cho dù nó có c.h.ế.t cũng không thể làm thiếp cho người ta, ta chịu không nổi cái ô danh đó.”
Nói xong hắn ta sải bước đi ra ngoài, Dung di nương nhìn bóng lưng hắn ta đi xa, hai tay chống đất đứng dậy, sau đó lau nước mắt.
Nữ nhi của nàng ta phải được gả vào cao môn, nàng ta thua rồi, nữ nhi nàng ta không được thua. Nàng ta cũng không cảm thấy làm thiếp có bao nhiêu thấp kém, ở Lam gia, chính phòng phu nhân không phải cũng nhường nàng ta ba phần sao.