Lão Lễ Quốc Công phu nhân không thích Đoan thân vương, ngồi xuống một lúc rồi cáo từ rời đi, Lý Cảnh Hạo đứng dậy tiễn bà ấy, trong phòng chỉ còn lại Đoan thân vương và Giai Ninh. Đoan thân vương liếc mắt nhìn bụng dưới của Giai Ninh, trong lòng dâng lên cảm xúc mềm mại.
Hắn ta nói: “Có thai rồi thì chăm sóc chính mình cho tốt, yên tâm dưỡng thai, đừng lo đông lo tây.”
Mặc dù là lời quan tâm nhưng lại chẳng hề dễ nghe, nhưng Giai Ninh cũng không để ý, nàng ấy mỉm cười nói: “Cảm ơn phụ vương.”
Đoan thân vương ừm một tiếng, đang định nói không có gì rồi rời đi, lại nghe thấy Giai Ninh nói: “Phụ vương, ngài có nghe thấy tin đồn bên ngoài không?”
Đoan thân vương vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Tin đồn gì?”
Giai Ninh: “Tin đồn tiểu thư Lam gia muốn làm thiếp cho phu quân con.”
Đoan thân vương sững sờ một lát, sau đó nói: “Ngươi không cần lo lắng, cho dù nàng ta vào cửa, cũng chỉ là thiếp, bây giờ ngươi lại mang thai, nàng ta không thể uy h.i.ế.p đến địa vị của ngươi.”
Giai Ninh nhìn xuống chén trà trong tay, làn khói lượn lờ trên chèn nước trà nâu nhẹ. Phụ thân như vậy, làm chuyện gì nói lời gì nàng ấy đã không còn tức giận nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng ấy nói: “Nàng ta không vào phủ Định Quốc Công được.”
“Như vậy không phải càng tốt sao, ngươi lo lắng cái gì?” Đoan thân vương nói.
Giai Ninh quay đầu nhìn hắn ta nói: “Con xuất thân từ phủ Đoan thân vương, Lam gia ở bên ngoài tung ra tin đồn như vậy, bọn họ muốn để nữ nhi của bọn họ cướp phu quân của ta, vậy có từng đặt con vào trong mắt, có từng đặt phụ vương ngài vào trong mắt hay không?”
Đoan thân vương lại sững sờ, lúc trước hắn ta cảm thấy Lam gia muốn để nữ nhi của mình làm thiếp của Tiêu Ngọc Thần cũng không sao cả, thậm chí còn cảm thấy Lam gia mất hết mặt mũi. Thiếp là cái gì? Chính là đồ chơi để làm nam nhân vui vẻ, Lam gia để tiểu thư nhà mình làm đồ chơi cho người khác chẳng phải mất mặt sao?
Nhưng bây giờ nghe nàng ấy nói như vậy, hắn ta cảm thấy Lam gia hình như thật sự không để hắn ta vào trong mắt. Hắn ta cau mày nói: “Ngươi muốn ta đi đánh Lam Phi Bạch một trận?”
“Mặc dù thế lực của phủ Đoan thân vương chúng ta đều ở đất phong, nhưng ở Thượng Kinh cũng không thể bị người tuỳ ý giẫm đạp.” Giai Ninh lại nói: “Phụ vương, ngài nhịn được cục tức này sao?”
Đoan thân vương cau mày suy nghĩ một hồi: “Lam Phi Bạch là nhị phẩm, nếu như ta đánh c.h.ế.t hắn, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho ta.”
Giai Ninh: “…. Mục đích của chúng ta là để người của Lam gia, người của Thượng Kinh biết phủ Đoan thân vương không dễ chọc, phụ vương ngài không dễ chọc, không cần phải làm c.h.ế.t người.”
“Ừm, ta biết rồi, ta giờ đi tìm lão tiểu tư Lam Phi Bạch kia.” Đoan thân vương nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài, Giai Ninh vội vàng túm lấy hắn ta: “Phụ vương, muốn Lam gia mất mặt cũng phải làm đến mức bọn họ cảm thấy kinh sợ, tất nhiên phải khi có nhiều người.”
Đoan thân vương cau mày hỏi: “Vậy chỗ nào nhiều người?”
Giai Ninh nhìn hắn ta, mỉm cười: “Ngày mai vừa hay là ngày tảo triều.”
“Được, ta hiểu rồi.”
“Ngài phải làm như thế này….”
Giai Ninh sợ hắn ta hành sự lỗ mãng, lại giải thích một hồi, Đoan thân vương nghe xong ừm một tiếng coi như đồng ý, sau đó sải bước đi ra ngoài, ở cửa gặp được Lý Cảnh Hạo quay trở về, nói với cậu bé: “Ta nói chuyện với tỷ tỷ ngươi rồi, ta đi đây.”
Lý Cảnh Hạo cũng biết hắn ta không thể ngồi yên được, không ngăn cản, để hắn ta rời đi, sau đó tiến vào sảnh đường của Thanh Phong Uyển, tỷ đệ hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau. Giai Ninh nói cho cậu bé chuyện nàng ấy bảo Đoan thân vương làm, Lý Cảnh Hạo nghiến răng nói: “Phụ vương không làm tốt, đệ sẽ đi.”
Giai Ninh mỉm cười: “Đệ yên tâm, phụ vương làm loại chuyện này tốt hơn đệ.”
Hơn nữa chuyện này hắn ta làm là thích hợp nhất, cho dù hắn ta có đánh Lam Phi Bạch nằm liệt giường, cùng lắm chỉ là bị Hoàng thượng khiển trách một hồi, phạt hắn ta một chút bổng lộc mà thôi.
Đại Càn mười ngày thượng triều một lần, lại gần đến năm mới, cho nên hôm nay trên triều sớm có rất nhiều chuyện. Lý Cảnh Tập là một vị Hoàng đế làm việc nghiêm túc, mỗi chuyện mà đại thần dâng tấu lên, hắn đều sẽ nghiêm túc nghe nghiêm túc hỏi, có thể giải quyết tất nhiên sẽ giải quyết, không thể giải quyết sẽ thượng nghị sau khi hạ triều.
Không thể không nói, mặc dù Lý Cảnh Tập còn trẻ nhưng làm việc lại rất có quy tắc, bây giờ xử lý chuyện triều chính càng ngày càng thuận tay. Nghe xong vị đại thần cuối cùng thượng tấu, hắn suy nghĩ đưa ra quyết định, sau đó tuyên bố hạ triều.
Các đại thần chờ hắn rời đi, lần lượt rời khỏi Kim Loan điện, sau đó đi ra ngoài cung. Tiết trời lạnh lẽo lại phải dậy sớm thượng triều, các đại thần bây giờ đều muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm canh nóng hổi, cho nên đa số đều bước nhanh rời đi.
Đến ngoài cổng cung, mọi người chắp tay cáo từ, đang muốn ngồi lên kiệu hoặc xa ngựa về nhà liền nhìn thấy Đoan thân vương cầm theo roi ngựa sải bước lớn đi qua. Hắn ta mặc dù là lão công tử bột nhưng bởi vì trên người có tước vị thân vương, rất nhiều đại thần đều chắp thay hỏi thăm hắn ta.
Nhưng Đoan thân vương không thèm để ý, đi thẳng đến trước mặt Lam Phi Bạch, quất một phát vào khuôn mặt hắn ta. Mọi người thấy vậy đều sững sờ, sau đó những đại thần vốn dĩ muốn rời đi không rời đi nữa, dừng lại xem náo nhiệt.
Mà Lam Phi Bạch giờ khắc này vừa kinh ngạc lại tức giận, hắn ta sờ sờ bên má bị đánh ra m.á.u của mình, tức giận trừng mắt nhìn Đoan thân vương nói: “Đoan thân vương, chẳng lẽ ngài điên rồi sao?”
“Hừ, bổn vương đúng là điên rồi, bị thứ chó nhà ngươi chọc tức đến điên rồi.”