Vài ngày sau, Dung vương dẫn theo gia quyến vào Kinh. Ngày hôm đó, Đường Thư Nghi ở trong cung giảng bài cho Lý Cảnh Tập, hai người không tránh khỏi nói về Dung vương.
Lý Cảnh Tập nói: “Dung vương ban đầu là vương gia của Nhu Lợi quốc, hắn lần này đến Thượng Kinh hẳn là muốn thăm dò tình hình thành Thượng Kinh.”
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: “Ngài nghĩ thế nào?”
Lý Cảnh Tập suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hắn làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao hắn vốn dĩ không phải là con dân Đại Càn, muốn đứng vững chân, nắm giữ thông tin trong triều đình là điều tất yếu.”
“Còn gì nữa không?” Đường Thư Nghi lại hỏi.
Lý Cảnh Tập lại nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Nhu Lợi quốc đã trở thành một phần của Đại Càn, Dung vương phải thuận theo Đại Càn, phải để hắn biết bây giờ hắn là Dung vương của Đại Càn, không phải Dung vương của Nhu Lợi.”
Đường Thư Nghi gật đầu tán thành, chỉ là nàng lại nói: “Dung vương phải thuận theo Đại Thiên, Đại Càn cũng phải dung nạp Dung vương, dung nạp những con dân ban đầu của Nhu Lợi. Biển dung nạp trăm sông mới có thể làm biển càng thêm rộng lớn.”
Lý Cảnh Tập: “Cho nên cần ân uy kết hợp.”
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Đúng vậy.”
…….
Dung vương đến Thượng Kinh đã dâng tấu chương từ trước, Lý Cảnh Tập ban cho hắn một toà trạch đệ từ sớm, hôm đó điều một ít thái giám cung nữ từ trong cung qua, để người nhà Dung vương sai sử.
Ngày hôm sau, Dung vương vào cung bái kiến Hoàng thượng, tiến vào ngự thư phòng, hắn cung kính hành lễ, Lý Cảnh Tập đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống đỡ người đứng lên, nói: “Đã muốn gặp mặt ái khanh từ sớm, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Dung vương đứng dậy, không dấu vết đánh giá vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt. Mười lăm mười sáu tuổi, nhưng thân người đĩnh bạt. Dung mạo còn hơi non nớt, nhưng lời nói hành động mang theo khí thế trầm ổn.
Mặc dù ở hắn ở Tây Bắc xa xôi, nhưng cũng có thám tử ở Thượng Kinh. Biết vị tân hoàng này là một tay Định Quốc Công nâng đỡ lên, Định Quốc Công phu nhân còn là sư phụ của hắn, chỉ là không biết, vị tiểu Hoàng đế này liệu có kiêng kỵ một nhà Định Quốc Công hay không.
Quân thần hai người ngồi xuống nói chuyện, nói về vài chuyện trong nhà, cũng nói đến chuyện dân tình Tây Bắc. Có vẻ như là một cuộc trò chuyện đơn giản nhưng trong những câu nói lại chứa không ít ý thăm dò.
Dung vương ban đầu muốn hôm nay trực tiếp nói muốn để nữ nhi của mình vào cung. Nhưng sau cuộc trò chuyện, hắn tạm thời đặt suy nghĩ này xuống. Tiểu hoàng đế trước mặt này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không dễ lừa chút nào.
Hơn nữa, cho dù vị tiểu Hoàng đế này có kiêng kỵ Định Quốc Công hay không, Định Quốc Công bây giờ có năng lực lật đổ triều đình. Cho nên, hắn muốn xem xét tình thế trước.
Mà Lý Cảnh Tập thấy hắn không nhắc đến nữ nhi, vừa thở dài một hơi vừa suy nghĩ, trong tông thất có ai có tuổi xấp xỉ với tuổi của nữ nhi nhà Dung vương hay không. Không phải chỉ là muốn liên hôn sao, tìm một người trong tông thất để liên hôn là được rồi.
Dung vương ra khỏi cung, liền gửi thiếp thư cho phủ Định Quốc Công, nói ngày mai đến cửa bái phỏng. Ngày hôm sau, hắn dẫn theo nữ nhi đến phủ Định Quốc Công.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh tiếp đãi Dung vương, còn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiếp đãi nữ nhi của Dung vương – Hạ Đại Lan.
Hạ Đại Lan mười ba mười bốn tuổi, mặt tròn mắt to, mặc một trường váy ống tay rộng màu tím, trông rất anh khí. Đường Thư Nghi nói chuyện với nàng ấy một lúc, sau đó bảo Tiêu Ngọc Châu dẫn nàng ấy đi chơi.
Hai người đi viện của Tiêu Ngọc Châu trước, nói chuyện một lúc, Hạ Đại Lan hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Muội đã từng gặp qua Hoàng thượng chưa?”
Tiêu Ngọc Châu sững sờ một lát, sau đó bất động thanh sắc nói: “Muội thấy rồi.”
Hạ Đại Lan hỏi: “Tướng mạo Hoàng thượng trông thế nào?”
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, “Cũng.. cũng được.”
“Cũng được là có ý gì? Có đẹp bằng nhị ca muội không?” Hạ Đại Lan hỏi.
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, “Ánh mắt của mỗi người khác nhau, nói về tướng mạo, Hoàng thượng và nhị ca muội không phân thắng bại.”
Hạ Đại Lan cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phụ vương muốn gả ta cho Hoàng thượng, ta cảm thấy gả cho nhị ca muội còn tốt hơn gả cho Hoàng thượng.”
Tiêu Ngọc Châu: “……”
Nói chuyện trực tiếp như vậy sao?
“Cái đó…” Tiêu Ngọc Châu ngẫm nghĩ ngôn từ rồi nói: “Tỷ có khi không gả cho nhị ca muội được.”
“Tại sao?” Hạ Đại Lan hỏi.
Tiêu Ngọc Châu: “Nhị ca muội đã định thân rồi, qua năm mới liền thành thân.”
Lông mày Hạ Đại Lan nhíu chặt lại, “Vậy ta phải gả cho Hoàng thượng sao?”
Tiêu Ngọc Châu: “……”
Nàng ấy coi như nhìn ra, cô nương này tính tình thẳng thắn lại không có tâm cơ gì, nhưng cho dù như vậy, Tiêu Ngọc Châu cũng không nói, nàng ấy không thể gả cho Hoàng thượng. Tính nàng ấy thẳng, nhưng Dung vương lại không thẳng.
Tuy nhiên, ngoại trừ chủ đề Hạ Đại Lan gả cho ai, hai người trò chuyện rất ăn ý. Cuối cùng cả hai còn hẹn cùng nhau đến trại ngựa để cưỡi ngựa.
Cha con Dung vương ăn trưa ở phủ Định Quốc Công rồi mới rời đi. Trở lại Vương phủ, Dung vương hỏi Hạ Đại Lan, hôm nay ở phủ Định Quốc Công đã làm gì.
Hạ Đại Lan nói rõ năm rõ mười, cuối cùng nói: “Con hỏi Tiêu Ngọc Châu, muội ấy nói tướng mạo của Hoàng thượng và Tiêu Ngọc Minh không kém gì nhau, còn nói gả cho Hoàng thượng không bằng gả cho Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Châu nói, Tiêu Ngọc Minh đã định thân rồi, năm sau sẽ kết hôn, nhưng con không muốn gả cho Hoàng thượng.”
Dung vương: “……”
Não của ngươi không biết vòng quanh sao?