Tiêu Ngọc Châu không trả lời nàng ấy, ngoại trừ Lý Cảnh Tập, nàng ấy cũng không nghĩ đến ai khác.
Ở rìa trại ngựa, Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đứng cùng nhau. Tề Nhị đụng vào cánh tay của Tiêu Ngọc Minh, nhỏ giọng nói: “Nhìn gã họ Phạm kìa, hắn muốn cạy chân tường.”
Tiêu Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, nhưng Nghiêm Ngũ lại nói: “Nếu không thu thập hắn một trận?”
Nghĩ đến lúc đầu khi Lý Cảnh Tập còn không phải là Hoàng thượng, mặc dù quan hệ giữa bọn họ không thể nói là thân thiết, nhưng cũng rất tốt. Bây giờ có người muốn phá hủy quan hệ giữa Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu, bọn họ tất nhiên nhìn không được.
Tiêu Ngọc Minh không trả lời hắn, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị coi đây thành ngầm chấp nhận, xoay người kéo ngựa vào trại ngựa, không lâu sau, hai người đến trước mặt Tiêu Ngọc Châu bọn họ.
Tề Nhị cưỡi ngựa nhìn Phạm đại công tử nói: “Phạm đại công tử, dám đua một vòng không?”
Lời này mang ý khiêu khích rõ ràng, Phạm đại công tử không thể không đồng ý, hắn ta nói: “Được thôi!”
Tề Nhị lại nói với Tiêu Ngọc Châu: “Ngọc Châu muội muội, muội qua bên cạnh xem đi.”
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười: “Được.”
Nàng ấy kéo Hạ Đại Lan đến bên trại ngựa, sau đó xem ba người thi đấu. Hạ Đại Lan hỏi về tình hình của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, Tiêu Ngọc Châu không chút giấu diếm mà kể ra. Nàng ấy cảm thấy, nếu Hạ Đại Lan thành đôi với Tề Nhị hoặc Nghiêm Ngũ thì tốt rồi.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều không phải trưởng tử trong nhà, thê tử của bọn họ không cần là tông phụ, quy tắc và yêu cầu cũng không nhiều lắm, tính khí như này của Hạ Đại Lan rất thích hợp. Chỉ có điều, còn phải xem bọn họ có hợp mắt nhau hay không.
Ở đằng kia, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vốn dĩ có ý muốn dạy cho Phạm đại công tử một bài học, hai người cưỡi ngựa chạy một lúc, sau đó bắt đầu tấn công trái phải, ép Phạm đại công tử vào giữa.
Ngựa của Phạm đại công tử bị chèn ép, bắt đầu trở nên bất an, va trái chạm phải, Phạm đại công tử kéo chặt dây cương mới không để bị xuống dưới.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cũng biết đúng mực, thấy vậy liền cười lớn rồi chạy đi. Phạm đại công tử nắm chặt dây cương, nheo mắt nhìn bóng lưng hai người. Hắn ta biết hai người này có quan hệ rất tốt với Tiêu Ngọc Minh, hành động trêu chọc vừa rồi của bọn họ chẳng lẽ là ý của Tiêu Ngọc Minh?
Nếu đã như vậy, vậy đây cũng chính là thái độ của phủ Định Quốc phủ đối với hắn ta. Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm dây cương của hắn ta lại siết chặt.
Dựa vào cái gì?
Hắn ta không cam tâm.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ chạy quanh trại ngựa một lần, khi trở về thì dừng lại trước mặt Tiêu Ngọc Châu và Hạ Đại Lan, hai người mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu tranh công.
Nói cười vài câu, Hạ Đại Lan đột nhiên nhìn Tề Nhị nói: “Tề công tử, có muốn đấu với ta không?”
Tề Nhị thấy tính cách nàng ấy sảng khoái, liền mỉm cười nói: “Được thôi!”
Hạ Đại Lan đứng dậy dắt ngựa vào trại ngựa, sau đó xoay người lên ngựa, giơ roi lên thúc ngựa chạy ra ngoài. Tề Nhị thấy vậy lập tức giơ roi ngựa đuổi theo.
Tiêu Ngọc Châu và Nghiêm Ngũ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, cả hai đều sững sờ hồi lâu, đây là nhìn trúng nhau sao?
“Đây… Hoàng thượng không phải muốn nàng ấy chọn trong tông thất sao? Tại sao lại chọn đến chỗ Tề Nhị?” Nghiêm Ngũ ngạc nhiên nói.
Tiêu Ngọc Châu: “Nói rõ Tề Nhị ca đáng yêu hơn đám người tông thất kia.”
Nghiêm Ngũ cười lớn, sau đó nghe Tiêu Ngọc Châu nói: “Nghiêm Ngũ ca, nếu như Tề Nhị ca cũng định thân, vậy chỉ còn mình huynh thôi.”
Nghiêm Ngũ sững người, sau đó vỗ vỗ đùi nói: “Đến lúc đó nương huynh càng là mỗi ngày khóc nháo bắt huynh định thân.”
Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích, Phạm đại công tử ở phía xa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, trái tim như bị đánh mạnh một cái.
Lúc đầu khi hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy cười thoải mái giống như bây giờ, như nhành hoa rạng rỡ nhất mùa hè, khiến hắn ta mãi mãi không thể nào quên.
Trận đấu giữa Tề Nhị và Hạ Đại Lan kết thúc, kết quả là Hạ Đại Lan thắng. Nghiêm Ngũ nhỏ giọng nói với Tề Nhị: “Ngươi giỏi lắm! Cố tình thua người ta.”
Tề Nhị: “….”
Hắn là thật sự thua.
Tiêu Ngọc Châu lại không hỏi Hạ Đại Lan, Dung vương có địa vị đặc biệt, chuyện hôn sự của Hạ Đại Lan cũng liên quan đến rất nhiều thứ. Hạ Đại Lan chủ động nhờ nàng ấy tham mưu là một chuyện, nàng ấy chủ động tham gia vào lại là một chuyện khác. Lần này Hạ Đại Lan cũng không hỏi nàng ấy, sau khi kết thúc liền vui vẻ về nhà.
Sau khi Tiêu Ngọc Châu về nhà, nói chuyện xảy ra ở trại ngựa ngày hôm nay cho Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe, chủ yếu là chuyện giữa Hạ Đại Lan và Tề Nhị.
Đường Thư Nghi nghe xong nói: “Hạ Đại Lan kia tính tình thẳng thắn, thật ra cũng đã tính toán từ trước. Ngược lại phù hợp với hài tử Tề Nhị, chỉ là còn phải xem ý của Tề đại nhân.”
Tiêu Hoài ừm một tiếng, “Dung vương liên hôn với Tề phủ, tốt hơn liên hôn với Hoàng thất.”
Thứ Dung vương muốn chính là có chỗ đứng nhất định trong triều đình, tông thất phần lớn đều là người có chức quan nhàn tản, không có quyền lực gì. Nhưng Tề Lương Sinh đã ở trong nội các, quyền lực tất nhiên những người trong tông thất kia không thể so được. Quan trọng nhất nhất là, Tề Lương Sinh ở cùng một trận doanh với bọn họ, tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng.
Trong trường hợp này hai nhà liên hôn, đối với Dung vương bọn họ là song thắng.
Cho nên nói, Hạ Đại Lan chỉ là người thẳng thắn, nhưng đầu óc lại không hề đơn giản chút nào. Nàng ấy biết rõ mình nên làm gì không nên làm gì.
Bên này Hạ Đại Lan trở về phủ Dung vương, nhìn thấy Dung vương liền nói: “Phụ vương, con nhìn trúng công tử Tề phủ, người đi cầu thân đi.”
Dung vương sững sờ một lát, “Tề phủ nào?”