Chuyện phân gia cũng không đơn giản, không phải cầm sổ sách phân đồ vật là được. Sản nghiệp của phủ Định Quốc Công nhiều vô kể, đất đai, cửa hàng, điền trang, trạch viện cùng với kim cương châu báu các thứ. Những đồ vật này đều phải định rõ giá trị, sau đó phân thành ba phần.
Mà cùng là một mảnh đất, cửa hàng và trạch viện, vị trí khác nhau giá trị cũng khác nhau, còn có giá trị của những châu báu kia cũng phải tính toán. Cho nên khoảng thời gian tiếp theo, chủ tử và nô bộc của phủ Định Quốc Công đều rất bận.
Chớp mắt đã trôi qua một tháng, ăn cơm xong Đường Thư Nghi nói với Giai Ninh và Tạ Hi Hoa: “Ngày mốt phân gia, các con gọi phụ mẫu trưởng bối qua, chúng ta phân tài sản trong quỹ chung trước mặt mọi người.”
Giai Ninh và Tạ Hi Hoa đều biết, chuyện này các nàng chỉ phải tuân theo, liền gật đầu nói đã biết. Lại nói chuyện một lúc, vài hài tử cáo từ rời đi. Sau đó Giai Ninh và Tạ Hi Hoa đều về nương gia, nói chuyện phân gia.
Một ngày sau, phu thê Tạ nhị gia và phụ tử Đoan thân vương đều đến phủ Định Quốc Công từ sớm, mọi người đều tập trung trong sảnh đường. Hàn huyên một lúc, Tiêu Hoài nói: “Hài tử lớn rồi, nên phải học cách quản lý ngôi nhà nhỏ của mình, cho nên ta và phu nhân quyết định phân tài sản trong nhà cho ba hài tử.”
Mặc dù Tạ nhị gia và Đoan thân vương đều chấn kinh, phu thê Định Quốc Công lại muốn phân gia sớm như vậy, nhưng bọn họ đều là người ngoài, hôm nay mời bọn họ tới cũng chỉ để cho bọn họ làm nhân chứng, để sau này đỡ phải xảy ra tranh chấp gì.
Chỉ có điều, nghe Tiêu Hoài nói muốn phân tài sản cho ba hài tử, bọn họ lại kinh ngạc một hồi. Dù sao ở Đại Càn, nữ tử không thể tham dự phân chia tài sản, cho dù nhà đó có sủng ái nữ nhi đến đâu, cũng chỉ khi nữ nhi gả đi, cho nhiều của hồi môn một chút mà thôi.
Nhưng vẫn là câu nói kia, bọn họ đều là người ngoài, bọn họ không có quyền xen miệng vào chuyện phủ Định Quốc Công phân gia như thế nào. Vả lại, cho dù phu thê Định Quốc Công phân cho Tiêu Ngọc Châu nhiều đồ đến đâu, cho dù là phu thê Tạ nhị gia hay phụ tử Đoan thân vương đều không quá coi trọng.
Thứ nhất bởi vì cho dù là Tạ gia hay phủ Đoan thân vương đều không phải là giàu có như bình thường, sẽ không để chút tiền tài này vào trong mắt. Thứ hai, dù là Tiêu Ngọc Thần hay Tiêu Ngọc Minh, đều thấy được tiền đồ như gấm, bọn họ đều có năng lực tranh được một phần gia nghiệp.
Cho nên phu thê Tạ nhị gia và phụ tử Đoan thân vương đối với lời Tiêu Hoài nói, đều khẽ mỉm cười đồng ý.
“Tài sản trong quỹ chung ta đã phái người chỉnh lý xong, mọi người đều xem thử.” Tiêu Hoài nói rồi phái người đưa cho mỗi người một phần sổ sách.
Tạ nhị gia và Tạ nhị phu nhân đều nhìn đại khái, Đoan thân vương tuỳ ý lật hai trang rồi đặt sang một bên, Lý Cảnh Hạo cũng thản nhiên lật xem qua. Bọn họ chỉ là nhân chứng, đồng thời cũng tin tưởng phu thê Định Quốc Công sẽ không thiên vị, nếu lúc này nhìn kỹ sổ sách, lại giống như bọn họ tính toán chi ly.
Đương nhiên, Đoan thân vương hoàn toàn không có kiên nhẫn để xem.
Đợi mọi người xem xong, Tiêu Hoài lại phái người phân phương án phân phối tài sản cũng như phân chia nhân thủ, lúc này Đường Thư Nghi nói:
“Tài sản trong quỹ chung là chia đều cho ba huynh muội, giá trị của điền sản cửa hàng và cháu báu đều là dựa theo giá trị hiện có mà tính, có khả năng sẽ có chút chênh lệch, nhưng sẽ không quá lớn. Nếu như có suy nghĩ gì, các con bây giờ có thể nói ra.”
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, Tiêu Ngọc Thần lập tức nói: “Nhi tử không có dị nghị.”
Tiêu Ngọc Minh cũng vội vàng nói: “Con cũng không có.”
“Con… con không nên được phân nhiều như vậy.” Tiêu Ngọc Châu nói.
Dựa theo cách phân gia bình thường, nàng ấy không có quyền tham dự vào chuyện chia tài sản, bây giờ nàng ấy vừa cảm động lại lo lắng. Lo lắng ca ca tẩu tử vì chuyện phân gia, trong lòng có vướng mắc.
Nhưng lúc này Đường Thư Nghi nói: “Con giống như hai ca ca con, đều là hài tử của chúng ta, con tất nhiên cái gì cũng nên giống hai ca ca con.”
Giọng điệu của nàng hợp tình hợp lý, đồng thời cũng không được phép nghi phờ.
“Bọn con mọi chuyện đều nghe lời phụ thân mẫu thân.” Giai Ninh vội vàng biểu hiện.
“Vâng, mẫu thân nói đúng.” Tạ Hi Hoa cũng lập tức nói.
Cũng không phải hai người các nàng coi tiền như rác, phân gia như vậy bọn họ không có dị nghị, thứ nhất là vì đồ vật phân cho Tiêu Ngọc Châu không ít, nhưng còn chưa nhiều đến mức để các nàng ấy vì những đồ vật đó mà làm đến mức gia trạch không yên.
Hai là, cuộc sống sau khi gả đến phủ Định Quốc Công tốt đến bao nhiêu, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, thật sự không cần phải vì chút tiền tài này mà làm mọi người không vui, đánh vỡ cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rất hài lòng với thái độ của bọn họ, mấy hài tử đều không phải người chỉ biết tính toán thiệt hơn, ánh mắt nông cạn.
“Vậy được, nếu các con không có dị nghị, vậy cứ phân như thế.” Đường Thư Nghi lại nói: “Ngày mai đến bên nha môn lập hồ sơ.”
Chuyện phân gia đến đây kết thúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài giữ phu thê Tạ nhị gia và phụ tử Đoan thân vương ở lại ăn trưa. Đoan thân vương muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hoài thật sự có chút nhút nhát. Nhưng phu thê Tạ nhị gia bọn họ đều ở lại, hắn ta sợ mình nói rời đi sẽ khiến Tiêu Hoài không vui, chỉ có thể bấm bụng ở lại.