“Ông Đường, cô Đường là con gái của ông và bà Giang Mai, nói về mặt pháp lý, ông và bà Giang Mai có quyền thừa kế tài sản của cô Đường Thư Nghi.”
“Tôi có thể thừa kế bao nhiêu?”
“Một nửa.”
“Làm sao thống kê tài sản đứng tên nó?”
“Cái này… Cô Đường Thư Nghi vẫn còn sống, tôi là luật sư không thể nào tham dự vào việc thống kê tài sản của cô ấy.”
Đường Thư Nghi cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, nhưng lời hai người nói, cô có thể nghe rõ ràng. Chỉ là nội dung bọn họ nói, cô như hiểu như không. Muốn mở mắt ra, nhưng da mắt như nặng ngàn cân, cô làm thế nào cũng không mở ra được.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Đường Quảng Nhân, ông có còn là con người không? Con gái ông nằm trên giường bệnh không biết sống chết, ông lại chỉ suy nghĩ đến tài sản của nó.”
“Hừ, bà đừng có ở đây giả làm người tốt, chẳng lẽ bà không có nghĩ ý muốn tài sản của Thư Nghi sao? Buổi sáng tôi còn nghe chồng bà và con trai bà thảo luận có thể phân được bao nhiêu tiền đây.”
“Ông ngậm m.á.u phun người.”
“Tôi không ngậm m.á.u phun người, bà quay về hỏi chồng và con trai bà đi.”
……
Hai người cãi qua cãi lại lại, Đường Thư Nghi bị bọn họ cãi nhau đến mức đầu óc đau nhức, mở mở miệng, cô dùng hết sức gầm lên: “Câm miệng cả đi!”
Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, nhưng đầu Đường Thư Nghi vẫn vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức cả khuôn mặt cô nhăn lại với nhau.
“Thư Nghi, con tỉnh rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi.” Giang Mai nhào đến trước giường, nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt của Đường Thư Nghi, lập tức quay đầu nhìn Đường Quảng Nhân hô to: “Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!”
“Ồ, ồ.” Đường Quảng Nhân lập tức chạy ra hô lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi.”
Không lâu sau, một nhóm bác sĩ rầm rầm chạy đến, tiến hành một loạt kiểm tra cho Đường Thư Nghi. Giờ phút này đầu Đường Thư Nghi không còn đau nữa, nhưng cô cũng không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào.
Cô chỉ thấy thân thể không khỏe ngủ một giấc tại sao lại biến thành một người khác? Mặc dù cô có ký ức của thân thể này, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh hoàn toàn xa lạ với cô.
“Không có gì to tát, chỉ là mọi phương diện của thân thể đều hư nhược, cần chú ý chăm sóc.” Bác sĩ kiểm tra xong liền nói: “Cho dù công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng thân thể, không thể cậy tuổi trẻ mà vắt cạn thân thể.”
Bác sĩ nói chuyện, viết gì đó vào sổ, sau đó xé nó ra đưa cho y tá bên cạnh, “Từ hôm nay bắt đầu sử dụng những loại thuốc này.”
Cô y tá nhỏ cầm theo đơn thuốc rời đi, Giang Mai nhìn bác sĩ hỏi: “Có thể ăn gì không?”
“Có thể, chỉ là mới bắt đầu chủ yếu nên ăn thức ăn lỏng, có thể hầm chút canh cho cô ấy uống.” Bác sĩ nói.
Giang Mai gật đầu, bác sĩ lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi. Một lúc sau, y tá lại bước vào, truyền dịch cho cô, sau đó nói với Giang Mai: “Bác xem, khi nào gần hết thì ấn nút gọi cháu.”
“Được.” Giang Mai vội vàng đồng ý.
Y tá xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi, Giang Mai và Đường Quảng Nhân. Giang Mai nắm tay Đường Thư Nghi, không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô con gái này từ nhỏ bà ấy đã không chăm sóc, bây giờ con gái đi qua quỷ môn quan một lần, bà ấy tạm thời không biết nên nói cái gì. Cho dù nói cái gì, bà ấy cũng không có tư cách.
Đường Quảng Nhân đứng ở cuối giường, cũng cúi đầu im lặng.
Đường Thư Nghi từ trong ký ức kéo ra thông tin của hai người, biết hai người này chính là cha mẹ ruột của cơ thể này, nhưng hai người này đã ly hôn khi chủ nhân của cơ thể này mới ba tuổi.
Khi hai người ly hôn, không ai muốn nuôi chủ nhân của cơ thể này, vậy nên cô vẫn luôn sống với bà nội. Lúc đầu hai người họ còn thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, nhưng sau đó cả hai đều tái hôn, gần như không lo không hỏi gì đến cô nữa.
Điều tồi tệ hơn chính là, người cha này của cô, khi cô học cấp ba, bởi vì chuyện giải toả, làm bà nội nội cô tức đến phát bệnh, sau này thân thể của bà nội vẫn luôn không khoẻ, chưa được hai năm liền qua đời.
Cả hai người này đều không xứng đáng làm cha mẹ.
“Mẹ đừng khóc.” Đường Thư Nghi nói với Giang Mai, trong giọng nói thờ ơ còn mang theo vài phần không kiên nhẫn và chán ghét.
Giang Mai lập tức lau nước mắt, “Được được, con uống nước không?”
Đường Thư Nghi lắc đầu: “Không uống.”
“Con có muốn ngồi dậy không?” Giang Mai cẩn thận hỏi.
Đường Thư Nghi cảm thấy lưng mình hơi đau, liền nói một tiếng có. Đường Quảng Nhân đang đứng ở cuối giường cúi xuống lắc lắc giường. Sau đó căn phòng lại chìm vào im lặng. Những người vốn dĩ nên là người thân thiết nhất lúc này lại ngại ngùng không thôi.
“Hai người trở về đi.” Đường Thư Nghi nói, giọng nói thờ ơ đến cực điểm.
“Cơ thể con còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, bên người không thể thiếu người, mẹ ở đây chăm con.”
Giang Mai nhìn Đường Thư Nghi, trong mắt tràn đầy mong đợi và lấy lòng. Nhưng Đường Thư Nghi vẫn không nhúc nhích, cô nói: “Không cần.”
“Mẹ biết mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không nghĩ đến chuyện con tha thứ cho mẹ. Nhưng bây giờ con như vậy, bên người lại không có ai chăm sóc, làm sao mẹ có thể yên tâm.”
Giang Mai bật khóc, bà ấy lau nước mắt lại nói: “Con cứ để mẹ ở đây chăm con một khoảng thời gian, đợi con ra viện, mẹ không làm phiền con nữa.”
Đối với nước mắt và lời nói của bà ấy, Đường Thư Nghi không chút động lòng. Khi nguyên chủ của khối cơ thể này cần cha mẹ nhất, bọn họ lại vứt bỏ cô, bây giờ nguyên chủ c.h.ế.t rồi lại đến sám hối, có tác dụng sao? Hơn nữa loại biểu hiện vừa rồi của bà ấy có mang theo mục đích hay không, còn chưa rõ ràng.
Tuy nhiên, cô vừa mới đến một môi trường mới, hơn nữa cơ thể cô rất suy yếu, thực sự cần một người chăm sóc, cô liền không từ chối nữa. Giang Mai thấy vậy vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Lúc này Đường Quảng Nhân cũng nói: “Con cần gì, nói với cha, cha làm cho con.”
“Không cần.” Đường Thư Nghi trực tiếp nói.
Tính tình Đường Quảng Nhân không tốt, nhìn thấy cô không cho mình thể diện, khuôn mặt liền đen lại, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Đường Thư Nghi, vẫn là nhịn xuống.
Trong phòng lại lâm vào cảnh yên tĩnh đến ngượng ngùng, lúc này có tiếng gõ cửa, Giang Mai đi tới mở cửa, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, trong tay bó cầm hoa tươi.
“Dì, cháu đến thăm Thư Nghi.” Cô gái nói.
Giang Mai mỉm cười với cô gái: “Vào đi.”
Hàn Dung đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên giường, vẻ mặt tò mò nhìn mình, sững sờ trong chốc lát rồi mới nhào tới ôm lấy cô: “Ông trời ạ, cậu tỉnh rồi, quá tốt rồi.”
Đường Thư Nghi bị cô ấy ôm thì có chút không thích ứng được, nhưng bây giờ cô không có sức để đẩy ra, cũng chỉ có thể mặc kệ. Đồng thời cô từ trong ký ức lôi ra thông tin của cô gái này.
Hàn Dung, bạn thân nhất của Đường Thư Nghi.
Từ trong trí nhớ biết được, Hàn Dung là một người đáng tin cậy, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, “Được rồi, mình không sao.”