Trên mặt Đường Quang Nhân mang theo ý chột dạ, ông ta hừ mạnh một tiếng: “Được lắm, được lắm, mày giỏi lắm, về sau cho dù có c.h.ế.t tao cũng không qua tâm đến mày.”
“Được.” Đường Thư Nghi nói, giọng điệu vẫn thờ ơ.
“Hừ!”
Đường Quảng Nhân hừ mạnh một tiếng rồi sải bước rời đi, người phụ nữ kia thấy vậy liền vội vàng theo sau. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Đường Thư Nghi thở dài một tiếng. Hàn Dung nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, liền nói đến chuyện khác, chuyển sự chú ý của cô.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Hàn Dung rời đi, dì Ngô ở lại chăm sóc Đường Thư Nghi. Cô ở trong phòng bệnh VIP, là phòng một khách một ngủ. Dì Ngô giúp Đường Thư Nghi ăn canh gà, lại bảo y tá rút kim ra, sau đó đi ra phòng khách bên ngoài.
Đường Thư Nghi có không gian riêng biệt, trong đầu bắt đầu chải chuốt những ký ức thuộc về Đường Thư Nghi lúc trước. Sau khi chải kỹ, cô từ đáy lòng bội phục cô gái này. Mạnh mẽ, thông minh, chăm chỉ, so với cô, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cha mẹ anh trai yêu chiều, sau khi kết hôn lại được chồng yêu thương bảo vệ, giống như một bông hoa trồng trong nhà kính, nắng không đến chân mưa không đến mặt.
Cho nên sau khi Tiêu Hoài chết, cô mờ mịt không biết nên làm gì, cả ngày chìm trong sự bi thương của chính mình, không gánh vác trách nhiệm của một vị mẫu thân nên gánh vác.
Nghĩ đến sau khi cô chết, ba đứa con phải đối mặt với đủ loại chuyện, cô vừa đau khổ lại sợ hãi, nhưng cô không biết làm sao mới có thể quay trở lại, nếu có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ mạnh mẽ, che mưa cản gió cho ba đứa trẻ, không để cha anh lo lắng, nuôi dạy ba đứa con trở thành nhân tài.
Nhưng làm sao mới có thể quay trở lại đây?
Cô uống thuốc xong nghỉ một giấc tới nơi này, vậy lại uống thuốc ngủ một giấc có quay về được không?
Sáng sớm hôm sau, Đường Thư Nghi vừa tỉnh dậy liền mang theo kỳ vọng quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cô mong ước biết bao bây giờ mình đang ở tẩm thất trong Thế An Uyển, nhưng không, cô vẫn ở trong phòng bệnh ở bệnh viện.
“Cô Đường, cô tỉnh rồi.” Dì Ngô mỉm cười đi tới, trong tay còn cầm một chậu nước, định giúp Đường Thư Nghi tắm rửa.
“Để cháu tự làm.” Đường Thư Nghi nói rồi chuẩn bị rời khỏi giường, cô cảm thấy hôm nay cơ thể đã có sức lực. Trong trí nhớ, những người ở đây không cần nha hoàn bà tử hầu hạ, nhìn tình hình hiện tại, cô tạm thời chưa quay về được, phải thích ứng với mọi thứ ở đây.
Dì Ngô đỡ cô vào phòng vệ sinh, thấy người cô vẫn còn yếu, dì không rời đi mà vẫn luôn đứng canh ở bên cạnh. Vừa tắm rửa xong, Giang Mai đến, trong tay còn cầm ấm giữ nhiệt, mỉm cười làm lành nhìn Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi liếc nhẹ bà ấy một cái không lên tiếng, đi đến bàn ăn trong phòng khách rồi ngồi xuống, dì Ngô đặt bữa sáng xuống trước mặt cô, Giang Mai cũng đặt ấm giữ nhiệt trong tay lên bàn, “Mẹ… mẹ hầm canh xương sườn cho con, con nếm thử.”
Đường Thư Nghi không lên tiếng, Giang Mai ngượng ngùng ngồi ở một bên, nhìn Đường Thư Nghi ăn. Sau khi ăn xong, dì Ngô nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Đường Thư Nghi cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói rõ với bà ấy, “Nhiều năm như vậy chúng ta gần như không qua lại gì với nhau, con cũng đã quen như vậy rồi, về sau cứ như lúc trước thôi.”
Giang Mai nghe cô nói vậy, nước mắt lập tức chảy xuống, bà ấy nghẹn ngào nói về chuyện năm đó, Đường Thư Nghi im lặng lắng nghe. Đại khái là năm đó Đường Quảng Nhân ngoại tình, bọn họ ly hôn, nhưng bà ấy không có khả năng nuôi dạy con cái, chỉ có thể từ bỏ quyền nuôi con.
Theo góc độ của Giang Mai mà nói, lựa chọn này quả thực tương đối dễ dàng, nhưng nếu như bà ấy đã lựa chọn như vậy, bây giờ đừng tới hối hận.
Giang Mai khóc xong, Đường Thư Nghi nói: “Con hiểu, nhưng chúng ta có quan hệ mẹ con, nhưng không có tình cảm mẹ con. Về sau vẫn không làm phiền lẫn nhau thì tốt hơn.”
Nước mắt Giang Mai càng rơi xuống dữ dội hơn, nhưng bà ấy vẫn nặng nề gật đầu nói: “Mẹ… mẹ biết rồi.”
Nói xong bà ấy bước nhanh ra ngoài, Đường Thư Nghi đứng dậy nằm lại xuống giường bệnh. Mặc dù cô được cha, anh trai và Tiêu Hoài bảo vệ quá tốt, nhưng cô cũng hiểu rất nhiều đạo lý, có vài chuyện nên cắt đứt phải cắt đứt, nếu không, dây dưa thì sẽ rắc rối.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Mai không đến nữa, vợ bây giờ của Đường Quang Nhân có đến một lần, nhưng bị lời nói lạnh lùng của cô xua đuổi, sau này không thấy đến nữa. Người trong công ty sau khi biết cô tỉnh dậy, rất nhiều người thăm cô, còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trong sáng ngoài tối nói với cô, công ty rất có khả năng sẽ điều chuyển nhân sự.
Đường Thư Nghi biết, người này với Đường Thư Nghi nguyên bản vẫn luôn cạnh tranh với nhau, liền làm như không hiểu ý của anh ta. Cô không biết liệu mình có thể quay trở lại hay không, cho nên cô không định xin từ chức, mà viết đơn xin nghỉ phép. Như vậy cô không cần đến công ty bóc lột sức người kia làm việc, cũng có thể giữ lại công việc. Lỡ đâu có một ngày Đường Thư Nghi nguyên bản trở về, cũng không đến nỗi không có việc làm.
Mặc dù cô cảm thấy công việc này không tốt, nhưng lựa chọn của mỗi người là khác nhau, cô không thể thay đối phương đưa ra lựa chọn.
Cứ như vậy cô lại ở trong bệnh viện hơn một tuần, cơ thể cô mặc dù vẫn còn yếu, nhưng có thể ra viện. Hàn Dung đến đón cô ra viện, làm thủ tục xong xuôi, thu dọn đồ đạc, hai người đi vào thang máy.
“Nếu không chúng ta đến Hawaii nghỉ dưỡng đi.” Hàn Dung đưa điện thoại cho Đường Thư Nghi, bảo cô nhìn bức ảnh bên trên, “Điều quan trọng nhất đối với cậu bây giờ là thư giãn, cứ coi công việc nhảm nhí kia chưa từng tồn tại đi..”