Đường Thư Nghi do dự một lát rồi đồng ý, dù sao bây giờ cô cũng đang nghỉ ngơi, đồng thời cũng muốn tìm kế sinh nhai cho mình, có thể thử một chút. Giáo sư Vương thấy cô đồng ý thì vô cùng vui vẻ, sau đó trao đổi phương thức liên lạc với cô, nói lát nữa sẽ liên hệ với cô.
Lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và giáo sư Vương đều đứng dậy chào tạm biệt, ông chủ lấy ra hai hộp quà tặng cho họ. Đường Thư Nghi từ chối một hồi, sau đó vẫn nhận lấy. Cầm theo hộp quà lại đi dạo một lúc, cô lái xe về nhà.
Về đến nhà, cô mở hộp quà ra, thấy bên trong là một hộp trà và một phong bì đỏ. Cô mở phong bì đỏ ra, nhìn thấy bên trong là một xấp tiền giấy. Rút ra đếm một chút, vừa đủ sáu nghìn tệ. Cô không nhịn được mỉm cười, không nghĩ tới đơn giản như vậy lại kiếm được sáu nghìn tệ.
Nói không chừng sau này cô thật sự có thể dấn thân vào ngành này .
Nhà họ Lý.
Lúc Lý Thừa Duẫn về đến nhà, nhìn thấy trong tay cha mình – Lý Tề Chi cầm một cái Di, cười đến mức chẳng thấy mắt đâu, “Lúc mua thứ này, tôi đã biết đó là đồ cổ, xem xem tôi mua đúng rồi này! Ha ha ha….!”
Châu Thiên Lan cầm lên xem xét cẩn thận, sau đó hỏi: “Ông mua bao nhiêu tiền?”
Lý Kỳ Chi: “Mười hai vạn.”
“Và bây giờ nó đáng giá bao nhiêu?” Châu Thiên Lan hỏi.
Lý Kỳ Chi: “Ít nhất năm mươi vạn, ha ha ha…. Chỉ là, đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây có giá trị cất giữ.”
Lúc này, Lý Thừa Duẫn đi tới, nhìn cái Di kia nói: “Cái Di này không phải là tinh phẩm.”
“Con biết cái Di này?” Lý Tề Chi ngạc nhiên hỏi.
Lý Thừa Duẫn vâng một tiếng, “Lúc mài mực dùng để thêm nước.”
Lúc trước Di trong thư phòng của anh là thanh ngọc, tinh xảo hơn cái này rất nhiều.
“Không nghĩ tới con lớn lên ở nước ngoài lại biết không ít đồ vật của quê hương như vậy.” Lý Tề Chi mỉm cười nói: “Cha để ở cửa hàng đồ cổ để người ta đến đánh giá, ông chủ kia mời giáo sư Vương có tiếng trong ngành đến, kết quả giáo sư Vương kia mới bắt đầu cũng không nhìn ra, đây là Di dùng để mài mực, vẫn là một cô gái nói.”
Châu Thiên Lan cầm nó lên, nhìn một lúc rồi nói: “Cuộc sống của quý tộc cổ đại đúng là không phải xa xỉ một cách bình thường! Mài mực thêm nước cũng dùng đồ vật giá mười mấy vạn!”
Tâm trạng của Lý Thừa Duẫn không tốt, nói chuyện với hai người vài câu rồi đi lên lầu. Châu Thiên Lan nhìn bóng lưng anh, thấp giọng hỏi Lý Tề Chi: “Con trai làm sao vậy? Nhìn bộ dáng không vui vẻ lắm.”
Lý Tề Chi vừa chơi đùa Di trong trong vừa nói: “Ai biết được, hôm nay cả ngày nó đều như vậy, làm cho cả công ty đều thấy áp lực.”
Châu Thiên Lan cau mày, “Đến độ tuổi yêu đương nên đi yêu đương, nếu không biết đâu lại xuất hiện bệnh gì.”
“Chỉ có bà suốt ngày suy nghĩ lung tung.” Lý Tề Chi nói.
Châu Thiên Lan hừ một tiếng, cau mày suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm vài tấm ảnh của mấy cậu thanh niên, hâm nóng một ly sữa rồi đi lên lầu. Gõ cửa phòng làm việc, bà ấy mỉm cười đặt ly sữa vào bên tay Lý Thừa Duẫn, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
“Con xem, mấy cậu trai này ai đẹp mắt?”
Lý Thừa Duẫn liếc nhìn điện thoại di động của bà ấy, nhìn thấy bên trên là ảnh mấy cậu trai dương quang, anh cau mày hỏi: “Xem cái này để làm gì?”
“Tuỳ tiện xem một chút, con thấy ai đẹp trai?” Châu Thiên Lan nhìn chằm chằm mặt anh.
Lý Thừa Duẫn không biết nên khóc hay nên cười: “Mẹ, xu hướng tính dục của con không có vấn đề.”
Bị vạch trần, Châu Thiên Lan có chút xấu hổ, bà ấy cười nói: “Mẹ không nghi ngờ tính… xu hướng tính dục của con, chỉ hỏi một chút thôi.”
Nói xong bà ấy xoay người rời đi, Lý Thừa Duẫn bốp một tiếng ném cây bút trong tay lên bàn. Bây giờ trong đầu anh toàn là, Tiêu Dao Vương trở thành anh, Thư Nghi của anh có phát hiện hay không, nếu như không phát hiện, nếu như Tiêu Dao Vương nổi lên sắc tâm….
Không thể nghĩ tới, không thể nghĩ tới, nếu không anh liền muốn g.i.ế.c người.
Lý Thừa Duẫn ở lại phòng làm việc một lúc rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, bây giờ anh thực sự không có tâm trạng để tăng bca, cả ngày hôm nay anh đều ở trong trạng thái bực bội.
Lúc đầu anh nghĩ với tình hình như vậy, cả đêm nay có khả năng mất ngủ. Nhưng không nghĩ tới, vừa nằm lên giường không lâu, anh liền chìm vào giấc ngủ, sau đó bắt đầu mơ.
Cảnh mơ tiếp theo giấc mơ ngày hôm qua, hắn ở trong nhà người dân kia, sau khi dưỡng thương xong vừa hay đụng phải Nhu Lợi quốc bắt tráng đinh, hắn liền thuận thế vào quân đội của Nhu Lợi quốc, sau đó ở bên trong thu thập tình báo, cứ như vậy mà qua hai năm…..
Đường Thư Nghi cũng đang nằm mơ, giấc mơ của cô cũng nối tiếp giấc mơ ngày hôm qua. Khác với sự buồn phiền của Lý Thừa Duẫn, cô nhìn từng việc mà “Đường Thư Nghi” làm trong giấc mơ, phải gọi là trút giận hả hê. Cho nên ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người cảm thấy thần thanh khí sảng.
Cô không thể không thừa nhận, “Đường Thư Nghi” thông minh hơn cô, quyết đoán hơn cô. Bây giờ cô tin rằng có “Đường Thư Nghi” ở đó, ba đứa con của cô chắc chắn sẽ không phải chịu kết cục bi thảm như trong cuốn sách đó.
Nếu đã như vậy, cô càng yên tâm hơn, ông trời đã an bài như vậy, “Đường Thư Nghi” ở Đại Càn, nơi có hoàn cảnh phức tạp như vậy, còn có thể để chính mình sống rất tốt. Bây giờ cô ở xã hội văn minh phát triển cao như này, càng nên sống tốt hơn mới đúng. Mặc dù cô vẫn nhớ về ba đứa con, nhưng đã đến phải biết an phận.
Dành buổi sáng ở nhà lên kế hoạch đơn giản cho tương lai, buổi chiều cô lái xe đến phố đồ cổ. Hôm qua khi đến đây, cô thấy có rất nhiều người dựng quầy hàng ở quảng trường nhỏ cuối phố đồ cổ, cô dự định hôm nay đi tìm kiếm một phen, biết đâu kiếm được chỗ hời.
Đỗ xe xong, cô bước vào phố đồ cổ. Đi ngang qua cửa hàng đồ cổ ngày hôm qua, ông chủ gọi cô lại: “Cô Đường.”
Cô dừng lại bước chân, ông chủ nhanh chóng đi tới, vẻ mặt mang đầy ý cười nói: “Cô Đường hôm nay đến đây có chuyện gì sao?”
Đường Thư Nghi lắc đầu: “Tôi tuỳ tiện đi xem một chút thôi.”