Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Vương gia.”

Giọng nói của tuỳ tùng từ cửa truyền đến, hắn nói một tiếng đi vào, tuỳ tùng đẩy cửa bước vào, sau đó đến bên người hắn nói: “Nô tài đã đưa lễ vật đến phủ Công chúa, công chúa phái người gửi vài lễ vật qua.”

Dung vương im lặng một lát rồi nói: “Mang những lễ vật kia đến đây.”

Tuỳ tùng đáp một tiếng rồi ra ngoài, không lâu sau vài tên nô bộc ôm lễ vật tới. Lễ vật hắn gửi đi không ít, Trường Bình gửi đến cũng rất nhiều. Phái người đặt lễ vật xuống, hắn mở từng món ra xem, sau đó mỉm cười. Mặc kệ thế nào đi, tặng lại lễ vật nói rõ còn có thể qua lại.

Bên đây, Trường Bình ra khỏi phòng tắm liền nằm xuống, hôm nay nàng thật sự rất mệt, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Mà nàng vừa ngủ thiếp đi, một công tử đẹp trai mười tám mười chín tuổi cầm hộp thức ăn vào chủ viện, nhìn thấy Nguyệt Hoà và Xuân Vinh thì hành lễ nói: “Ta hầm canh cho công chúa.”

“Công chúa đang nghỉ ngơi, ngươi mang về đi.” Nguyệt Hoà nói.

Vị công tử kia lộ ra vẻ lạc lõng, ánh mắt nhìn đi nhìn lại về hướng tẩm thất rồi mới rời đi. Đợi hắn ra khỏi chủ viện, Xuân Vinh thấp giọng hỏi: “Hôm nay ngươi đi chơi với công chúa đã xảy ra chuyện gì?”

“Gặp phải Dung vương.” Nguyệt Hoà biết chuyện này không thể giấu Xuân Vinh, liền nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bà ấy nghe.

Xuân Vinh nghe xong lông mày nhíu chặt vào nhau, sau đó hỏi: “Công chúa có ý gì?”

Nguyệt Hoà lắc đầu, “Công chúa chỉ nói sau này không được phép nhắc tới, nhưng vừa rồi nhận được lễ vật của Dung vương còn tặng quà lại.”

Xuân Vinh cau mày trầm tư một hồi: “Nghe nói quân Tây Bắc của Định Quốc Công mạnh hơn quân đội của Dung vương, hắn lại định hôn nữ nhi của mình với nhi tử của Tề đại nhân, hẳn là không có dị tâm.”

Nguyệt Hoà gật đầu: “Chỉ cần Dung vương không có dị tâm, công chúa cũng không phải không thể qua lại với hắn.”

Xuân Vinh cũng nghĩ như vậy, chỉ cần không liên quan đến triều chính, công chúa bọn họ có thể tuỳ tiện chơi đùa.

Trường Bình một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sự mệt mỏi sau cuộc mây mưa ngày hôm qua mang đến đã hoàn toàn biến mất. Nàng như ngày thường mà rửa mặt chải đầu ăn cơm, không hề để chuyện hôm qua ở trong lòng.

Vừa ăn sáng xong, nàng ngồi trong tiểu hoa sảnh cảm thấy buồn chán, nói với Nguyệt Hoà: “Phái người đến ca một bài đi.”

“Gọi Lâm công tử tới sao?” Nguyệt Hoà hỏi.

Lâm công tử là một con hát nổi danh, năm ngoái được Trường Bình nhìn trúng triệu vào phủ. Chẳng qua, trong phủ Công chúa cũng nuôi người có giọng hát hay.

“Không cần.” Trường Bình nhàn nhạt nói, bây giờ nàng không nhấc nổi chút hứng thú nào với những vị nam sủng ở hậu viện.

Nguyệt Hoà đi xuống, không lâu sau liền dẫn hai vị ca kỹ và vài vị nhạc sư đến, Trường Bình tuỳ tiện chọn một bài hát để bọn họ hát. Âm nhạc vang lên, sau đó tiếng hát tha thiết vang lên.

Trường Bình dựa vào ghế gấm, nheo mắt tay gõ theo tiết tấu của tiếng hát. Đang trong lúc thích ý, có một tiểu nha hoàn bước vào, Xuân Vinh đi qua hỏi có chuyện gì. Tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn bên ngoài nói: “Lâm công tử cầu kiến công chúa.”

Xuân Vinh bước ra ngoài, nhìn thấy Lâm công tử đang đứng trong viện, mặt mày thanh tú dáng người cao ráo, bộ dáng còn đẹp hơn nữ tử bình thường vài phần.

“Xuân Vinh cô cô.” Lâm công tử bước lên phía trước hành lễ với Xuân Vinh, “Ta nghe công chúa nghe nhạc?”

Xuân Vinh gật đầu, Lâm công tử lại lập tức mỉm cười nói: “Đã mấy ngày rồi ta chưa hát cho công chúa nghe.”

Hắn ta đang định đi vào bên trong, Xuân Vinh ngăn hắn ta lại, “Công chúa không gọi công tử đến hầu hạ.”

Vẻ mặt Lâm công tử mang theo xấu hổ, hắn ta rướn cổ hét vào phía trong lòng: “Công chúa!”

Bên trong, Trường Bình nghe thấy tiếng gọi của hắn ta thì cau mày, sau đó nói với Nguyệt Hoà: “Để hắn ta vào đi.”

Có lẽ nên đuổi những người ở hậu viện đi rồi.

“Công chúa.” Lâm công tử bước vào, vẻ mặt oán trách tủi thân nhìn Trường Bình, hắn ta biết Thường Bình thích kiểu này nhất. Nhưng lần này Trường Bình nheo mắt lại gõ theo nhịp, giống như không nghe thấy lời hắn ta nói. Qua một lúc sau nàng mới nói: “Ngươi ngồi xuống đi.”

Lâm công tử ngồi xuống muốn nói gì đó để Trường Bình vui vẻ, nhưng Trường Bình đến một cái liếc mắt cũng không cho hắn ta, hắn ta chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Hát xong một bài, Trường Bình xua tay bảo ca kỹ và nhạc sư đi xuống, sau đó ngồi dậy nhận lấy chén trà Nguyệt Hoà đưa cho rồi nhấp một ngụm, nhìn Lâm công tử nói: “Ngươi ở trong phủ bao lâu rồi?”

Lâm công tử mím môi, trên mặt mang theo vẻ oan ức nói: “Tiểu nhân theo công chúa tám tháng rồi.”

Trường Bình ừm một tiếng, “Thời gian không ngắn.”

Quay đầu nhìn Xuân Vinh, nàng lại nói: “Cho hắn ta một ít bạc, rồi để hắn ra khỏi phủ đi.”

Này có ý đuổi người, Lâm công tử lập tức quỳ xuống trước mặt Trường Bình, “Công chúa, là tiểu nhân có chỗ nào làm không tốt sao?”

Trường Bình lắc đầu, “Nếu như ngươi có yêu cầu gì, bây giờ có thể nói cho bổn cung biết, ngươi cũng đã theo bổn cung lâu như vậy.”

“Công chúa!”

Lâm công tử quỳ lê hai bước, muốn túm lấy vạt y phục của Trường Bình, nhưng Nguyệt Hoà lập tức đứng cản trước mặt hắn ta, “Lâm công tử, mời về cho.”

Lâm công tử nhìn Trường Bình, lại nhìn Nguyệt Hoà, đứng dậy hành lễ với Trường Bình sau đó rời đi. Thường Bình sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế gấm uống trà, qua một lúc sau nàng nói với Nguyệt Hoà: “Đuổi hết những người ở hậu viện đi, cho bọn họ nhiều bạc một chút, lại hỏi bọn họ có yêu cầu gì.”

Dù sao cũng đi cùng nàng một đoạn, không thể bạc đãi.

Nguyệt Hoà có chút lo lắng, công chúa nhà nàng ấy sẽ không trao tâm cho Dung vương đó chứ? Nếu không vì sao lại đuổi những người ở hậu viện đi?

“Công chúa, ngài …..”

“Ta chỉ là chán ngấy bọn họ rồi,” Trường Bình nói, “Để bọn họ đợi mãi trong phủ, cũng là làm lỡ bọn họ.”

Advertisement
';
Advertisement