“Công chúa… mạch tượng ẩn ẩn như ngọc, giống như là có thai. Nhưng thời gian ngắn ngủi, mạch tượng không phải quá rõ ràng.” Đại phu nói chi tiết.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng một thân hắn toàn là mồ hôi.
Trên mặt Trường Bình hiện lên ý cười: “Thời gian bao lâu thì mới có thể xác định?”
Đại phu: “Hẳn là ba đến năm ngày sau là có thể.”
Trường Bình ừ một tiếng, đại phu lập tức thu dọn đồ vật rồi lui ra. Xuân Vinh đưa hắn đến cửa viện rồi thấp giọng nói: “Hẳn là Hà đại phu biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói chứ?”
Đại phu lập tức nói: “Ngài cứ bảo công chúa yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không để lộ tiếng gió nào.”
Trường Bình vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình, có lẽ nơi này đang bắt đầu dựng dục một sinh mệnh nhỏ, những tháng ngày buồn chán bỗng nhiên có chút đáng mong chờ.
“Chúc mừng công chúa.” Nguyệt Hòa vui vẻ nói. “Nếu Hà đại phu nói như vậy, tám chín phần mười là đúng rồi.”
“Ai da, sắp phải chuẩn bị những thứ để dưỡng thai rồi.” Xuân Vinh cũng nở nụ cười, nếu có tiểu chủ tử, bà ấy cũng vô cùng vui vẻ.
Trường Bình lại vui mừng cười ha hả, nhưng nàng vẫn nói: “Đợi cho mọi thứ được chẩn đoán chắc chắn rồi hẳn nói tiếp.”
Xuân Vinh và Nguyệt Hòa đều gật đầu, Nguyệt Hòa nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngày mai còn tới biệt viện sao?”
Trường Bình đã giao ước với Dung vương là ngày mai sẽ gặp nhau.
Trường Bình nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi phái người tới Dung vương phủ truyền lời, nói hai ngày tới bổn cung có việc, khi nào tới biệt viện thì sẽ thông báo cho chàng.”
Nguyệt Hòa gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nàng ấy càng ngày càng cảm thấy công chúa nhà nàng giống như ngoại thất của Dung vương vậy.
Bên kia, Dung vương nhận được tin tức phủ công chúa truyền đến, trong lòng có chút mất mác. Nhưng hắn không hỏi Trường Bình có chuyện gì, tuy rằng hai người bọn họ có thể nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng Trường Bình chưa từng nói với hắn chuyện ở trong phủ công chúa, càng chưa từng nhắc tới những người trong tông thất. Hắn cũng không bao giờ nói chuyện của Dung vương phủ với Trường Bình, bao gồm cả chuyện mấy hài tử nhà hắn.
Bọn họ đều ăn ý chỉ nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không nhắc đến gia sự và quốc sự.
Sau năm ngày dài đằng đẵng trôi qua, Trường Bình lại mời đại phu tới bắt mạch, lúc này đại phu đã khẳng định nàng có thai. Trường Bình vui vẻ cười ha hả, sau đó nói: “Phải thưởng, mỗi người trong phủ đều được thưởng.”
Trong phủ công chúa vui mừng một trận, chờ sau khi niềm vui qua đi, Trường Bình bắt đầu lo lắng tới chuyện tiếp theo. Nàng chưa bao giờ tính toán giấu diếm sự tồn tại của đứa nhỏ, hài tử của Trường Bình nàng nên được sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời.
“Chắc chắn là phải thông báo, báo cho Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu biết.” Trường Bình nói với Xuân Vinh và Nguyệt Hòa.
Hài tử của nàng có thể kế thừa tước vị của nàng, nếu là nam hài thì ít nhất phải lấy được tước vị Hầu tước, nếu đứa nhỏ này mang họ Lý giống như nàng, được phong làm quận vương cũng không phải là không thể. Nếu là nữ hài thì phải là quận chúa, đương nhiên, những thứ này đều phải xem ý tứ của Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu.
Làm mẫu thân, sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ cho hài tử.
“Trước tiên nói với Dung vương, hay là nói với Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng trước ạ?” Nguyệt Hòa hỏi.
Trường Bình nghĩ ngợi: “Thông báo cho Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng biết trước đi.”
Về sau, nàng và đứa nhỏ phải dựa vào Hoàng thượng, nói về tình thân, đương nhiên là bọn họ thân cận với Hoàng thượng hơn. Hơn nữa, báo cho Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng biết trước cũng biểu hiện rằng nàng xem bọn họ là người thân. Trước kia nàng làm việc sẽ không nghĩ ngợi nhiều như vậy, nhưng hiện tại bất giác lại nghĩ đến những thứ này.
“Đưa thẻ bài vào cung, ngày mai bổn cung sẽ tới bái kiến Thái hoàng thái hậu.” Trường Bình nói.
Nguyệt Hòa lập tức đi làm, ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm sáng, Trường Bình lập tức vào cung, nói chuyện với Thái hoàng thái hậu trong chốc lát, nàng mới nói: “Mẫu hậu, hôm nay Trường Bình tới đây là vì có chuyện muốn nói với ngài và Hoàng thượng.”
Thái hoàng thái hậu thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng thì thu lại ý cười trên mặt: “Có chuyện gì?”
“Con đã mang thai.” Trường Bình nói.
…………
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, một lát sau Thái hoàng thái hậu mới cất giọng hỏi: “Là hài tử của ai?”
Thái hoàng thái hậu thật sự bị chấn kinh rồi.
“Là… Dung vương.”
Lời này khiến cho Thái hoàng thái hậu khiếp sợ: “Con…. Con và Dung vương khi nào thì…”
Câu kế tiếp khó mà nói ra lời, Thái hoàng thái hậu ngừng lại, sau đó nói: “Con có tính toán gì chưa?”
Bà ấy cũng không cảm thấy rằng Trường Bình muốn gả cho Dung vương.
Quả nhiên, bà ấy nghe Trường Bình nói: “Cũng giống như trước đây thôi, chẳng qua là có thêm một đứa nhỏ.”
Thái hoàng thái hậu trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện này hay là nói với Hoàng thượng đi.”
Thái hoàng thái hậu cảm thấy bà ấy không thể làm chủ chuyện này được, dù sao Dung vương cũng không phải là vương gia bình thường. Bà ấy phân phó người hầu đi gọi Hoàng thượng, chỉ chốc lát sau Lý Cảnh Tập đã tới. Sau khi hành lễ, Trường Bình lập tức nói chuyện bản thân hoài thai con của Dung vương, hơn nữa còn nói nàng không có ý định gả cho Dung vương.
Lý Cảnh Tập nghe xong cũng kinh ngạc, hắn chớp mắt một cái, sau đó hỏi: “Chuyện cô mẫu có thai, Dung vương đã biết chưa?”
Kỳ thật, Lý Cảnh Tập đã sớm xem Trường Bình là trưởng công chúa, là một vương gia nhàn tản trong tông thất. Tuy rằng nàng là nữ tử, nhưng những gì nàng làm đều không thua kém cho với nam tử. Nhưng nàng vẫn luôn không tham dự triều chính, vậy nên tất nhiên Lý Cảnh Tập sẽ không quản nàng nhiều. Nhưng hiện tại nàng hoài thai con của Dung vương, chuyện này không thể không quan tâm.
Dung vương vốn là vương gia của Nhu Lợi quốc, tuy rằng hiện tại hắn quy thuận Đại Càn, nhưng ai cũng không thể đảm bảo rằng sau này hắn không muốn phục Nhu Lợi quốc. Đương nhiên, hiện tại nhìn Dung vương có lẽ không có dị tâm này.
“Ta còn chưa thông báo cho hắn.” Trường Bình nói.
Lý Cảnh Tập trầm mặc một thời gian dài, sau đó mới nói: “Nếu cô mẫu muốn một mình nuôi hài tử, trẫm không có ý kiến. Hài tử là cốt nhục của Lý gia chúng ta, nên nhận được những gì phải có. Nhưng mà, cô mẫu vẫn nên thương nghị với Dung vương trước đi, không thể khiến người ta cảm thấy Hoàng thất làm việc ngang ngược được.”
Chủ yếu vẫn là bởi vì thâm phận của Dung vương bất đồng.
Trường Bình gật đầu: “Trở về ta sẽ lập tức thông báo cho hắn.”