Tiêu Tiểu Quai bật cười một tiếng, sau đó thấy hắn thật sự giống chó con, lại bật cười. Hạ Gia Hứa không cảm thấy xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, cũng mỉm cười. Miễn là nàng ấy không tức giận, học chó kêu thì tính là cái gì?
Thấy nàng ấy ngừng cười, Hạ Gia Hứa lập tức đưa trà cho nàng ấy, Tiêu Tiểu Quai nhận lấy rồi nhấp một ngụm, chuyện trước đó coi như qua đi. Nàng ấy đặt chén trà xuống, hỏi: “Ngươi thật sự đi Tây Bắc sao?”
Hạ Gia Hứa ừm một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy ngươi qua đó tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.” Tiêu Tiểu Quai hiểu, nếu Hạ Gia Hứa đi Tây Bắc sẽ càng trưởng thành nhanh hơn. Ở Thượng Kinh cho dù hắn vào cấm vệ quân, nhưng thân phận của hắn vẫn còn ở đó, sẽ không có mấy người làm khó hắn, thậm chí càng nhiều người a dua nịnh hót.
Ở phía Tây Bắc thì khác, nơi cách xa Thượng Kinh, thân phận của hắn cũng không có tác dụng gì lớn. Cho dù hắn vào quân đội của phủ Dung vương, hay là vào quân đội của Tiêu gia bọn họ, đều sẽ không có quá nhiều chăm sóc.
Quân đội của phủ Dung vương bây giờ căn bản là thế tử Dung vương làm chủ, huynh đệ bọn họ không cùng một mẫu thân, mặc dù quan hệ còn tính hòa thuận, nhưng thế tử Dung vương chắc chắn sẽ có đề phòng với hắn, nếu như hắn vào quân đội Tiêu gia, Nhị ca cũng sẽ không nhẹ tay với hắn.
Làm quân nhân, trong môi trường an nhàn rất khó trưởng thành.
“Ta sẽ cố gắng.” Hạ Gia Hứa nghiêm túc nói.
Bây giờ hắn mới nhận ra, Tiêu Tiểu Quai tài giỏi như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sẽ không xứng với nàng ấy. Thân phận tước vị chỉ là biểu tượng của địa vị, có năng lực mới có thể có quyền thế. Hắn phải che mưa tránh gió cho Tiêu Tiểu Quai, hắn không thể là một Hoàng thân quốc thích nhàn nhã.
“Ngươi đi bên nào?” Tiêu Tiểu Quai lại hỏi.
“Đi theo Nhị ca.” Hạ Gia Hứa nói.
Đều ở Tây Bắc, mặc dù quân Tiêu gia và phủ Dung vương không có mâu thuẫn quá lớn, nhưng cũng có cạnh tranh. Đặc biệt trong các cuộc diễn tập quân sự những năm gần đây, sự cạnh tranh giữa hai bên rất khốc liệt. Tuy nhiên, nhân số của quân đội phủ Dung vương không lớn bằng quân Tiêu gia, ở Tây Bắc quân Tiêu gia cường thế hơn một chút.
“Ta không nghĩ tới việc tranh giành với hắn, cũng không cần phải làm hắn lo lắng.” Hạ Gia Hứa nói.
Mục tiêu của hắn là cấm vệ quân hoặc là đại doanh ngoại ô Thượng Kinh.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Hạ Gia Hứa lại trèo tường rời đi, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Ngày hôm sau, hắn và Dung vương cùng nhau vào cung, nói với Hoàng thượng chuyện đi Tây Bắc.
Lý Cảnh Tập nghe xong trầm tư một lúc, nhìn Hạ Gia Hứa nói: “Đi huấn luyện vài năm rồi trở về.”
Hắn vẫn có cái nhìn tốt về Hạ Gia Hứa, mặc dù không đủ ổn trọng, nhưng không gian trưởng thành rất lớn.
Hoàng thượng đồng ý, Dung vương lại thảo luận với Tiêu Hoài, kế hoạch trưởng thành sau khi hắn đi Tây Bắc, sau đó Hạ Gia Hứa xuất phát đến Tây Bắc. Ngày hôm đó Tiêu Tiểu Quai và Trường Bình, Dung vương tiễn hắn đến ngoài thành, nhìn bóng lưng hắn biến mất mới quay về.
Trường Bình vốn dĩ muốn nói vài lời hay về Hạ Gia Hứa với Tiêu Tiểu Quai, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nói gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi. Tiêu Tiểu Quai trở về nhà, Đường Thư Nghi cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng ấy, thấy nàng ấy không buồn lắm, yên tâm. Trước mắt xem ra, tiểu nữ nhi không phải là đứa yêu đương mù quáng.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi nói chuyện Tiêu Tiểu Quai và Hạ Gia Hứa với Tiêu Hoài, Tiêu Hoài hừ một tiếng, “Sư phụ, mưu sĩ, tuỳ tùng đều chọn tốt nhất, nếu như hắn còn không thành tài thì đừng nghĩ tới việc lắc lư trước mặt Tiểu Quai.”
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: “Chàng sẽ không để Ngọc Minh ra tay tàn nhẫn đó chứ?”
Tiểu Hoài: “Ngọc không mài bất thành khí.”
Đường Thư Nghi có thể tưởng tượng được Tiêu Ngọc Minh nhất định sẽ không mềm tay với Hạ Gia Hứa, ai bảo hắn muốn làm phò mã của Tiểu Quai chứ, Tiêu Ngọc Minh có thể nhìn hắn vừa mắt mới lạ.
“Không đến quân đội phủ Dung Vương là đúng,” Đường Thư Nghi nói: “Cho dù thế tử Dung vương có rộng lượng đến đâu, cũng sẽ đề phòng hắn. Làm cho huynh đệ bất hoà thì không tốt.”
Tiểu Hoài bế nàng lên giường nói: “Quân đội của Đại Càn vẫn cần phải cải cách, Gia Hứa không cần tranh giành quyền lực với quân đội của phủ Dung vương.”
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, “Chàng dâng tấu chương rồi?”
Tiêu Hoài ừm một tiếng, “Ta đang bàn bạc với Hoàng thượng, nhìn tình hình hiện tại, Đại Càn sẽ hoà bình rất nhiều năm, không thể nước cường binh yếu. Phải rút ra bài học lịch sử.”
Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Phải thay đổi chế độ quản lý quân đội hiện tại?”
“Đúng vậy, chế độ quản lý hiện tại, chủ soái, tướng quân nắm giữ quyền lực quá lớn về quân đội, có nguy hiểm tiềm ẩn.” Tiêu Hoài nói.
“Cũng là một cơ hội.” Đường Thụy nói.
Tiểu Hoài: “Đúng.”
Chỉ là đến lúc đó cơ hội đặt ở kia, hắn có thể nắm được hay không, còn cần phải xem chính hắn.
……..
Trường Bình và Dung vương cũng tán gẫu trước khi đi ngủ, Trường Bình nói: “Ta không ngờ tới hắn lại có tiền đồ như vậy, bình bình an an lớn lên, phú quý một đời cũng rất tốt. Ai biết hắn lại yêu Tiểu Quai.”
Hắn không đủ tài giỏi thì không xứng với người ta.
Dung vương cởi giày lên giường, “Cũng không biết chuyện tương lai sẽ thế nào, năng lực trên người của nó mới có thể đối mặt với chuyện phức tạp hơn.”
Trường Bình nhìn hắn: “Chàng có ý gì?”
Dung vương không trả lời nàng, hắn chỉ trực giác cảm thấy Tiêu Hoài còn muốn chỉnh lý lại mọi chuyện, về chỉnh lý chuyện gì, hắn nhất thời không đoán được.
Trường Bình thấy hắn không trả lời mình, cũng không hỏi thêm, nàng trước giờ không muốn dính líu đến triều chính. Lên giường nàng lại nói: “Hài tử Tiểu Quai kia điểm nào cũng tốt, nếu như ta có nữ nhi như thế, cũng muốn chọn người tốt nhất. Chỉ sợ Gia Hứa không thể là tốt nhất.”
“Nàng yên tâm, chỉ cần nó đủ nỗ lực, sẽ không có vấn đề.” Dung vương rất có niềm tin vào nhi tử mình.
Mà Trường Bình lại thở dài một hơi, nhi tử đều là của nợ, nghĩ đến lúc đầu nàng sống tiêu sái bao nhiêu chứ, nhưng từ khi có hài tử liền bắt đầu lo lắng đủ điều.
*