Nói xong mọi việc, Tiêu Ngọc Minh lại nhìn Đường Thư Nghi cười hắc hắc: “Nương, con đói bụng.”
Đường Thư Nghi cũng không biết nên nói gì cho phải, câu mà nhị nhi tử này nói với nàng nhiều nhất chính là: Nương, con đói bụng.
“Được rồi, sắp tới giờ trưa rồi, cũng nên dùng bữa.”
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đuổi theo, trên đường còn đụng phải Tiêu Ngọc Châu tan học về nhà.
“Nhị ca, huynh ra tù rồi?” Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh thì kinh ngạc kêu lên, con bé tưởng rằng Tiêu Ngọc Minh còn phải bị nhốt thêm mấy ngày nữa.
“Ra tù gì, ta đâu có ngồi tù.” Tiêu Ngọc Minh vừa nói vừa muốn gõ đầu Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu vội vàng che đầu trốn bên cạnh Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi thấy huynh muội chơi đùa không nhịn được cười, nàng cúi đầu nói với Tiêu Ngọc Châu: “Nhị ca con nói đúng rồi, nó không ngồi tù, chỉ đóng cửa ăn năn vài hôm thôi.”
Tiêu Ngọc Châu nhớ lại bộ dáng bị nhốt trong thư phòng của Tiêu Ngọc Minh, lại cười khanh khách, Đường Thư Nghi cũng cười theo. Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu, coi như không biết con bé đang cười mình, nhanh chóng đi theo Đường Thư Nghi tới Thế An Uyển.
Vừa tới nơi đã thấy Tiêu Ngọc Thần đang ngồi trong sảnh uống trà, hắn bước qua cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, ô ô nói nhỏ: “Đại ca, huynh ăn cơm còn đúng giờ hơn đệ.”
Tiêu Ngọc Thần coi như không nghe hắn trêu chọc, uống ngụm trà rồi nói: “Đệ nghĩ kỹ rồi?”
“Ừ, đệ tính tập võ.” Tiêu Ngọc Minh tùy ý nói: “Theo Ngưu tổng quản học.”
Tiêu Ngọc Thần nhất thời không nhớ rõ Ngưu tổng quản là ai, bèn hỏi: “Ngưu tổng quản nào?”
Tiêu Ngọc Minh: “Tổng quản thị vệ.”
Tiêu Ngọc Thần nhớ ra: “Công phu của hắn cũng không tệ.”
Lúc này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu cũng đã tới, người một nhà cùng nhau dùng cơm trưa. Trên bàn cơm, Đường Thư Nghi nói ra ý tưởng mở hội sở, sau đó lại nói: “Buổi chiều ta muốn ra phủ đi dạo một chút, các con có muốn đi cùng không?”
Ba huynh đệ bọn họ đều thấy hứng thú với hội sở này nên đều muốn đi cùng. Tiêu Ngọc Thần ngày thường chỉ ở nhà đọc sách, Tiêu Ngọc Minh vừa mới bị phạt, Đường Thư Nghi đã cho người tới học viện xin cho hắn nghỉ hai ngày, vậy là cả hai đều có thời gian rảnh, chỉ có Tiêu Ngọc Châu chiều nay còn phải tới lớp gia sư đọc sách.
Con bé mở to mắt đáng thương nhìn Đường Thư Nghi, bộ dáng muốn bao nhiêu tủi thân có bấy nhiêu tủi thân, Đường Thư Nghi không nhịn được cười: “Lát nữa sẽ sai người đi xin nghỉ cho con.”
Tiêu Ngọc Châu cao hứng, vừa gắp đồ ăn cho Đường Thư Nghi vừa nói: “Nương tốt nhất.”
Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh nhìn con bé nói: “Vua nịnh nọt.”
Tiêu Ngọc Châu trừng hắn: “Ai cần huynh lo.”
Đường Thư Nghi cũng mặc kệ hai đứa nó cãi cọ, tiếp tục ăn cơm. Ăn cơm xong, nàng mang theo ba hùng hài tử ra ngoài dạo phố.
Thượng Kinh là kinh đô hai triều, tất nhiên là rất phồn hoa. Mục đích chính của Đường Thư Nghi hôm nay là khảo sát thị trường, do đó nàng cứ nhắm tới các khu phố có nhiều đại tửu lầu và trà quán.
“Cá ở Thiên Hương Lâu ăn ngon nhất, điểm tâm ngọt ở Vân Hề Lâu không tệ…” Trong xe ngựa, Tiêu Ngọc Minh thuộc làu làu nói cho Đường Thư Nghi những tửu lầu nổi danh ở Thượng Kinh nổi, cả những chỗ ăn chơi trứ danh ở Thượng Kinh hắn cũng biết rất rõ.
Đường Thư Nghi nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu. Chờ Tiêu Ngọc Minh nói được tương đối, nàng mới hỏi tiếp: “Chỗ nào được bài trí đẹp nhất?”
“Nói tới bài trí thì tửu lâu đương nhiên kém hơn trà quán.” Tiêu Ngọc Minh lại liệt kê mấy quán trà có phong cảnh thu hút nhất, Đường Thư Nghi ghi nhớ từng cái một.
Nếu đã ra ngoài thì cũng không thể ngồi trong xe ngựa mãi, lúc tới phố Đức An phồn hoa đông đúc nhất Thượng Kinh, Đường Thư Nghi cho xe ngựa ngừng lại trước cửa Ngọc Lan Hiên, chính là trà quán đẹp nhất trong miệng Tiêu Ngọc Minh. Người một nhà cùng nhau bước vào quán trà.