“Tại sao?” Tiêu Ngọc Thần khó hiểu, “Đó là phụ thân của nàng ta, nếu như phụ thân nàng ta biết chuyện nàng ta làm hôm nay, cũng lắm là bị trừng phạt tàn nhẫn một chút, như vậy còn tốt hơn bị chúng ta uy h.i.ế.p đi?”
“Nếu như nàng ta là nam tử,” Đường Thư Nghi nói: “Giữa việc bị phụ thân trừng phạt và bị người ngoài như chúng ta uy hiếp, nhất định sẽ chọn bị phụ thân trừng phạt, suy cho cùng để điểm yếu ở trong tay mình vẫn luôn tốt hơn để trong tay người ngoài.”
“Đúng vậy, nếu là nữ tử thì có gì khác biệt?” Tiêu Ngọc Thần hỏi.
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn một cái, nói: “Nếu nàng ta là nam tử, trở về nhiều nhất là bị đánh một trận, nhốt trong phòng vài ngày, đợi sau khi sự việc qua đi, tiếp tục đọc sách thi cử cũng được, tập võ tòng quân cũng được, hay là kinh doanh cũng được, đều không có ảnh hưởng gì.”
“Nhưng nữ tử thì khác, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện xuất giá sau này của nàng ta. Thân mẫu của nàng ta mất sớm, chuyện hôn sự nằm trong tay thụ phân và kế mẫu, nếu như phụ thân nàng ta vì chuyện này mà thấy thất vọng hoặc thậm chí là oán hận nàng ta, kế mẫu lại hận nàng ta đến tận xương tuỷ, con nghĩ xem về sau nàng ta sẽ bị gả vào một gia đình như thế nào? Nữ tử không có nhiều đường lui giống như nam tử các con, nữ tử một khi gả sai người, nói không chừng cả phần đời về sau đều coi như xong rồi.”
Nói đến cuối cùng, Đường Thư Nghi không khỏi thở dài một hơi. Đây chính là bi ai của nữ tử thời cổ đại, ở hiện đại gả sai người, cùng lắm thì ly hôn làm lại từ đầu. Cổ đại mặc dù có thể hoà ly, nhưng nữ tử sau khi hoà ly, cuộc sống gian nan hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Còn Tiêu Ngọc Thần lại nghĩ rằng nàng đang thở dài vì chính mình, mấy ngày trước, mấy ngày trước mẫu thân còn vì chuyện phụ thân nạp thiếp mà oán hận, quan trọng hơn là, phụ thân mất sớm, rất nhiều chuyện cửa hàng của Hầu phủ đều đổ lên người nàng, liệu mẫu thân có cảm thấy gả sai người rồi hay không?
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu làm sao an ủi Đường Thư Nghi, cuối cùng hắn nói: “Mẫu thân, người vẫn còn ba huynh muội chúng con.”
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó nói: “Ừm, ta cũng thấy ba huynh muội các con rất tốt, ta không thấy bất mãn với cuộc sống bây giờ.”
Những lời nàng nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, nàng thực sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Địa vị xã hội cao, không cần lo lắng về chuyện kiếm tiền, còn gì mà không hài lòng chứ?
Mặc dù có ba hùng hài tử, nhưng ba hài tử đều không làm ra tội đại gian đại ác gì, từ từ giáo dục là được rồi. Mặc dù trong ngoài Hầu phủ cũng có những chuyện lộn xộn, nhưng tất cả đều nằm trong tầm giải quyết của nàng.
Nhân sinh nào có chuyện thập toàn thập mỹ? Như bây giờ là rất tốt rồi.
Nói một hồi liền đến dưới chân núi, vừa lên xe ngựa, Trường Minh đã trở lại, đứng dưới cửa xe ngựa thấp giọng hồi báo: “Nô tài đi tìm Thường Tịnh, hắn bị nhốt trong phòng, bên ngoài có người của Ngô phủ canh gác, nô tài đứng ở cửa sau bảo hắn chạy trốn. Nhưng hắn không tin người của Ngô phủ sẽ g.i.ế.c hắn.”
“Bỏ đi, những gì chúng ta đã làm những điều nên làm, có mạng để sống hay không phải xem chính hắn.” Đường Thư Nghi nói.
Xe ngựa ầm ầm di chuyển, một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần đột nhiên nói: “Nhi tử vẫn không hiểu, vị Ngô nhị tiểu thư đó vì trong lòng con có Cầm muội muội mà muốn từ hôn với con, chẳng lẽ sau này nàng ta còn có thể gả cho một phu quân không nạp thiếp sao?”
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: “Không biết sau này nàng ta có thể gả cho một phu quân không nạp thiếp hay không, nhưng nàng ta biết rất rõ, có Liễu Bích Cầm ở đây, nàng ta ở trong tim con chắc chắn không có một chút địa vị.”
Giọng nói của Đường Thư Nghi có chút lạnh lùng, Tiêu Ngọc Thần cảm nhận được nàng không vui, cho nên không nhắc tới Liễu Bích Cầm nữa.