Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

Ta vốn chỉ là một người bình thường, xuyên không ngoài ý muốn.

Sau khi tỉnh táo lại, ta phát hiện ra rằng tổ tiên nhà ta từng rất giàu có.

Nhưng đến đời ta thì đã không còn được hưởng chút hào quang nào nữa, tuy không thể kế thừa tước vị nhưng gia đình vẫn được coi là khá giả.

Cha mẹ ta một lòng muốn ta thi cử, vừa hay kiếp trước ta cũng học sử.

Thế là ta ôm sách vở bắt đầu học tập chăm chỉ, khoa cử thời đại này thật sự không dễ dàng chút nào.

Không chỉ riêng việc nhìn văn bát cổ đã thấy đau đầu mà ngay cả việc đi thi cũng có thể coi là một loại cực hình.

Mùa đông lạnh, mùa hè nóng, cạnh tranh còn khốc liệt hơn cả thi đại học.

May thay trời không phụ lòng người, ta vượt mọi chông gai cuối cùng cũng đến được kỳ thi Đình.

Ta vốn là người Cô Tô, trên đường lên kinh thành dự thi đúng lúc gặp trời mưa to.

Xuống khỏi thuyền, thư đồng vội vàng che dù, nào ngờ đâu từ nơi nào đó nổi lên một cơn gió mạnh, thổi bay cả chiếc dù.

Cây dù kia không lệch không nghiêng, rơi trúng ngay trước một chiếc kiệu.

Ta vội vàng bước nhanh tới, lại chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nói dịu dàng của người Giang Nam.

"Lấy cho công tử một chiếc dù mới đi, đều là người đi thi cả, đừng để bị ướt."

Giọng nói vừa dứt, cả người ta như nhũn ra.

Rèm kiệu hơi được vén lên một chút, ta thoáng nhìn thấy nửa gương mặt khuynh thành bên trong, suýt nữa thì quên cả thở.

Bà tử nhà nàng đưa cho ta một chiếc dù, còn trừng mắt nhìn ta một cái.

Ta vội vàng nói lời cảm ơn.

Ngẩng đầu lên lần nữa, kiệu đã đi về phía trước, ta chỉ mơ hồ nhìn thấy trên đó có một chữ ‘Giả’. Đi theo là một đoàn người đông đúc, chắc hẳn không phải là người thường.

E rằng đó là một gia đình giàu có và quyền thế.

Kinh thành phồn hoa đô hội, ta cũng không bị mê hoặc.

Học tập mười năm chính là vì để được đề danh trên bảng vàng, những thứ tốt đẹp này đợi sau khi thi đậu rồi hưởng thụ cũng không muộn.

Đến nhà trọ, ăn uống qua loa xong ta liền tiếp tục đọc sách.

Cứ như vậy đọc đến tận nửa đêm, ta mới lên giường đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là gương mặt của vị tiểu thư kia, khiến lòng ta ngứa ngáy.

Ta gọi thư đồng đến, đưa cho hắn nửa túi tiền lẻ.

"Ngươi đi dò la xem, ở đây họ Giả, quê gốc Kim Lăng có những ai."

Tên thư đồng cười cười, vừa bước ra chưa được năm phút đã quay trở lại.

"Công tử, ta chỉ mới dò hỏi được một hai câu, người ta đã nói rồi, quê gốc Kim Lăng họ Giả thì còn có thể là ai được nữa. Đương nhiên chỉ có thể là Ninh - Vinh nhị phủ, uy thế ngập trời."

Ninh - Vinh, hai chữ này hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó, cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

"Công tử, ngài đừng nghĩ nữa, nhà người ta giàu có quyền thế, sao có thể để mắt đến chúng ta được."

Lời này nói ra, ta liền gõ vào đầu hắn một cái.

"Nếu ta thi đậu, đừng nói là Giả phủ, cho dù là hoàng tộc, chẳng phải cũng phải cầu xin ta làm con rể sao?"

Khoa cử có thể thay đổi vận mệnh, nhà ta tuy giàu có, những năm trước cũng từng được hưởng ân điển của hoàng đế nhưng hiện tại người xưa đã khuất núi.

Truyền được ba đời, đến đời cha ta miễn cưỡng duy trì được chút hơi tàn, đến đời ta thì chẳng còn gì cả.

Nếu ta thật sự muốn cưới được mỹ nhân về nhà, kỳ thi Đình này nhất định không thể lơ là.

Nghĩ đến đây, ta lại ngồi dậy.

Đọc thêm chút nữa vậy, dù sao cũng không ngủ được.

Ngày thi Đình, trời lại mưa âm u.

Ta thuê xe ngựa, đợi trước cổng điện Kim Loan, trong lòng lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.

Một là bởi vì ta đã đọc hàng vạn cuốn sách, hai là bởi vì ta có kiến thức từ kiếp trước. Các bài luận về chính trị thời sự, ta đương nhiên nhìn xa trông rộng hơn những người cổ đại này.

Điều duy nhất khiến ta lo lắng là phải gặp hoàng đế, hoàng đế phong kiến của Trung Quốc cổ đại, không biết sẽ trông như thế nào.

Tiếng trống vang lên, phía sau có một đoàn người cuồn cuộn tiến vào.

Hoàng đế đến rồi, ngài đi ngang qua ta, trên người không có mùi hương gì cả.

Ta đánh liều nhìn ngài một cái nhưng lại khiến ta có chút thất vọng.

Cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí còn có phần thấp bé.

Chắc là do không được nghỉ ngơi đầy đủ, cả người trông u ám, không có hứng thú.

Lúc này, chút căng thẳng ít ỏi còn sót lại trong lòng ta cũng biến mất, cứ coi như là thi đại học viết văn thôi, đây là điểm mạnh của ta.

Viết đầy một trang giấy, nét chữ ngay ngắn, không có một lỗi nào.

Dù sao thì thời đại này cũng không có bút xóa.

 

Advertisement
';
Advertisement