Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

Buổi tối, ta và Giả Mẫn ngồi xe ngựa về Giả phủ.

Giả phủ vì muốn tiếp đãi hai chúng ta, đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn.

Trong bữa tiệc, Giả Chính kéo ta trò chuyện rất nhiệt tình, còn có Giả Trân và Giả Liễn ngồi cùng.

Toàn là những lời nịnh hót sáo rỗng, những năm này ta nghe quá nhiều rồi, chỉ cảm thấy hơi chán ghét.

Cho đến khi Giả Liễn mỉm cười nâng chén, nói với ta một câu.

"Lâm dượng hiện giờ cái gì cũng tốt, chỉ đáng tiếc là dưới gối không có con trai, chỉ có một mình Lâm muội muội, e rằng sau này sẽ cô đơn."

"Lâm muội muội?"

Ta nhướn mày, thật muốn hắt rượu vào mặt hắn.

"Đại Ngọc nhà ta hiện giờ đã là Vinh Dương quận chúa, ngươi là chức quan gì, dám gọi như vậy?"

Giả Liễn nghe vậy, trên mặt có chút không nhịn được, chắc chắn hắn không ngờ ta lại không nể mặt như vậy.

"Ta, Lâm Như Hải, chỉ định muốn một đứa con là quận chúa, sau này gia sản nhà họ Lâm tự nhiên đều là của con bé. Nó không thích quản lý, ta từ nhỏ đã chuẩn bị bốn nha hoàn đắc lực giúp nó quản, không làm phiền Liễn nhị gia lo lắng."

Đại Ngọc của ta kiếp này cái gì cũng có, địa vị, quyền lực, tiền tài, ta đều chuẩn bị chu đáo cho nó, không ai có thể cướp đi được nữa.

Tiếng cười nói vui vẻ trong bữa tiệc bỗng nhiên im lặng đi rất nhiều, chỉ có một mình ta vẫn đang cười.

"Sao vậy? Chẳng lẽ lời ta nói khó nghe đến vậy sao?"

Ta vừa hỏi như vậy, mấy người này dù trong lòng có khó chịu đến đâu, lúc này cũng phải cười gượng.

"Sao có thể sao có thể! Chúng ta cũng là lo lắng cho quận chúa thôi!"

Cạn ly chúc mừng, ta nhìn những gương mặt giả tạo này, không khỏi may mắn, may mà Đại Ngọc không đến, nếu không nó sẽ buồn nôn c.h.ế.t mất?

Sau khi bày tỏ thái độ rõ ràng ở Giả phủ, người Giả phủ liền không còn vồn vã như trước nữa.

Bởi vì bọn họ biết, gia sản của ta bọn họ không có được.

Ta cũng giúp Giả Chính xin được một chức vụ nhưng không phải ở kinh thành, phải đến phía tây.

Giả Chính cũng là người sẵn sàng tự mình phấn đấu, lập tức dẫn theo gia quyến rời khỏi kinh thành.

Giả Chính dẫn cả nhà đi rồi, Giả phù lại dần dần yên tĩnh hơn, chuyện Nguyên Xuân về nhà thăm người thân cũng không xảy ra, mạch truyện lặng lẽ đi theo một hướng phát triển khác.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến tết Nguyên Tiêu, Lão Lục hoàng đế cứ nhất quyết phải mời cả nhà ta vào cung dự tiệc.

Đại Ngọc vốn không muốn đi nhưng nể mặt ta, miễn cưỡng cùng ta vào cung.

Trong bữa tiệc, hoàng đế uống say, nắm tay ta lải nhải.

Cuối cùng đột nhiên nói đến Đại Ngọc: "Nghe nói thơ của Vinh Dương quận chúa viết rất hay."

Trong bữa tiệc, Đại Ngọc nghe thấy câu này nhưng chẳng hề tỏ ra vui vẻ.

Con bé vốn thanh cao, Hoàng đế phàm tục như vậy trong mắt nó còn chẳng đáng xem thơ của nó nữa là.

"Triều ta đã có nữ thi sĩ tài hoa như vậy, sao bình thường lại không thấy thơ của nàng?"

Đại Ngọc khẽ nhíu mày, nói: "Chẳng phải vì mọI người cho rằng thơ của nữ nhân truyền ra ngoài là không hợp quy củ sao?"

Con bé này, gan thật lớn, trước mặt ai cũng dám đảo mắt.

Hoàng đế chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười ha hả.

"Ai nói! Ai nói không hợp quy củ!"

"Ngươi cứ việc lấy thơ ra, trẫm thích, toàn thiên hạ chắc chắn cũng đều thích!"

Nghe vậy, trên mặt Đại Ngọc mới lộ ra chút ý cười.

"Thật ạ?"

"Ngươi hỏi cha ngươi xem, trẫm bao giờ nói mà không giữ lời?"

Ta gật đầu, ra hiệu cho Đại Ngọc có thể tin tưởng ông ta.

Đại Ngọc đứng dậy, trước mặt cả hoàng thân quốc thích, cầm bút lên.

Con bé mặc một bộ y phục màu hồng phấn, trong khoảnh khắc tựa như tiên nữ giáng trần.

Trong tay nàng đâu phải cầm bút, rõ ràng là cành dương liễu điểm thạch thành kim, vài nét bút đã viết xong một bài thất ngôn tuyệt cú.

Chỗ ký tên, nàng khẽ dừng lại, viết tên thật của mình - Lâm Đại Ngọc.

"Bệ hạ phải giữ lời đấy nhé."

Hoàng đế ra hiệu cho Đại Ngọc đưa thơ cho mình, mới chỉ liếc mắt nhìn hai lần, đã lớn tiếng khen:

"Hay!"

Sau đó, Hoàng đế truyền bài thơ xuống cho mọi người cùng xem. Mọi người thấy vậy đều âm thầm kinh ngạc rồi ngước mắt lên nhìn Đại Ngọc với vẻ sùng bái.

Lão cha già này cũng được thơm lây, ưỡn n.g.ự.c tự hào.

Đại Ngọc không hứng thú lắm với danh lợi tầm thường này nhưng điều duy nhất con bé mong muốn là những bài thơ được viết bằng cả tâm huyết của mình có thể được mọi người biết đến.

Con bé muốn tìm kiếm tri kỷ, người có thể hiểu được tâm hồn mình.

Hoàng đế ngay lập tức hạ lệnh, từ nay về sau thơ của nữ nhân cũng có thể được truyền bá, người có tài càng phải được trọng dụng.

Đại Ngọc nghe vậy vui mừng khôn xiết.

Trên xe ngựa về nhà, Đại Ngọc bẻ ngón tay kể cho ta nghe về những cô nương trong thi xã của con bé.

"Giờ thơ của chúng con đều có thể truyền ra ngoài rồi, chắc chắn họ sẽ rất vui."

Ta gật đầu, nhìn Đại Ngọc như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

"Kiếp này con có vui không?"

Đại Ngọc cười rạng rỡ, đột nhiên nghe ta hỏi vậy, lại càng cười tươi hơn.

"Cha, cha say rồi sao? Nói gì mà kiếp này kiếp nọ, con đương nhiên là vui rồi."

Vui là tốt rồi, vui là tốt rồi! Con vui thì ta xuyên sách cũng không uổng công.

Ngoại truyện:

Đại Ngọc vẫn luôn không chịu lấy chồng, Hoàng đế vốn định để nó làm Thái tử phi.

Nhưng không ngờ con bé Đại Ngọc này gan còn lớn hơn ta năm đó, dám nói vị trí Thái tử phi này nó không thích.

Hoàng đế cười hỏi nó thích gì, Đại Ngọc khi ấy vừa tròn mười tám tuổi, cầm bút trong tay, nói chắc nịch:

"Thích viết thơ, thích du ngoạn khắp danh sơn đại xuyên."

Hoàng đế có chút tiếc nuối, ông ta chỉ có thể dùng con đường làm quan để trói buộc kẻ phàm tục như ta nhưng lại không thể trói buộc Đại Ngọc nhỏ như tiên nữ giáng trần này.

Sau đó, Đại Ngọc cầm cây bút của mình du lịch khắp nơi, nghe nói con bé đến đâu cũng lập thi xã cho nữ nhân.

Mọi người đều coi con bé là thần tượng, thơ của Đại Ngọc vừa in ra đã bán hết veo, ai cũng tranh nhau mua.

Kiếp này ĐạI Ngọc sống phóng khoáng tự do, không hề có chút u buồn hay lo lắng nào như trong sách.

Có lần con bé cuối cùng cũng muốn đến Giả phủ xem thử, ta biết đốI với nó bây giờ, dù có đến Giả phủ gặp Bảo Ngọc cũng sẽ không còn buồn phiền nữa.

Vì vậy ta đã đưa con bé đi.

Bảo Ngọc vừa nhìn thấy con bé đã nói, vị muội muội như tiên nữ này, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Thám Xuân bên cạnh cười nói: "Vinh Dương Quận chúa nổi tiếng khắp nơi, trên thi tập đều có chân dung, huynh đương nhiên đã gặp rồi."

Bảo Ngọc cười gật đầu: "Cũng đúng. Nhưng không biết muội muội có ngọc không?"

Đại Ngọc lắc đầu, nói không có.

Bảo Ngọc lập tức nổi điên, đập ngọc.

Đại Ngọc thấy vậy, không hề hoảng sợ lo lắng như trong sách, chỉ kéo tay Thám Xuân, khó hiểu hỏi:

"Huynh ấy có bị bệnh không vậy?"

-Hết-

Advertisement
';
Advertisement