Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

Giả Mẫn nghe vậy, lập tức đỏ mặt.

"Thiếp đâu có ý đó. Thiếp chỉ sợ nhị tẩu không vui. Nhưng chàng nói cũng đúng, chuyện này Ngọc Nhi làm không sai. Thiếp chỉ là không ngờ Tiết Bàn lại hoang đường như vậy."

"Còn hoang đường hơn nữa cũng có, tóm lại nàng chỉ cần nhớ, nàng và Ngọc Nhi sống tốt là quan trọng nhất, những chuyện khác không cần nàng bận tâm."

Giả Mẫn gật đầu, nắm lấy tay ta mà nói: "Được."

Anh Liên ở lại nhà chúng ta, mấy ngày nay đều học thơ cùng Đại Ngọc.

Đại Ngọc nhỏ nhắn như vậy, làm sư đồ lại rất ra dáng, con bé không hề ghét bỏ Anh Liên, ngược lại còn cảm thấy Anh Liên thích đọc sách là một chuyện rất tốt.

Lại qua hơn nửa năm, nghe nói Giả Nguyên Xuân được phong làm phi tần, trở thành nương nương.

Ta sai người chuẩn bị lễ mừng đưa đi, không ngờ lễ vật vừa ra khỏi cửa, người của Giả phủ đã tới.

"Ai tới vậy?"

Theo như miêu tả trong sách, lúc này Giả phủ đã bắt đầu suy tàn.

Giả Nguyên Xuân sau khi trở thành nương nương, chi tiêu của Giả phủ không những không giảm bớt, ngược lại vì muốn tô điểm bề ngoài mà chi tiêu càng lớn.

Thu không đủ chi, chỉ có thể ‘tháo dỡ tường đông để vá tường tây’.

Trong Hồng Lâu Mộng, thêm một hai năm nữa, ta sẽ buông tay nhân gian.

Hiện tại tất cả tài sản của Lâm gia ta, đều sẽ bị chuyển đi bù đắp lỗ hổng cho Giả phủ.

Mà người làm chuyện này, là Giả Liễn.

Bởi vì ta xuyên sách thay đổi hướng đi của cốt truyện, Giả Mẫn còn sống, Đại Ngọc tự nhiên cũng không cần đến Giả phủ sống nhờ.

Ta trên con đường làm quan cũng không gặp phải trắc trở, thân thể khỏe mạnh, hơn nữa mấy năm nay được Hoàng đế sủng ái, nhiều nhất nửa năm nữa sẽ được thăng quan.

Giả phủ lúc này phái người tới, e rằng lại có dụng ý khác.

"Là Giả nhị lão gia! Ca ca ruột của phu nhân!"

Quả nhiên, tới một người kết giao chính thức.

"Không chỉ có nhị lão gia, còn có vị công tử hàm ngọc mà sinh của ông ấy, gọi là Bảo nhị gia."

Xui xẻo! Đuổi ra ngoài!

"Gặp ở bên ngoài đi."

Ta thản nhiên nói, hai cha con này tốt nhất đừng bước vào cửa nhà họ Lâm ta.

"Dọn dẹp hai gian phòng ở dịch trạm, tiếp đãi cho tốt."

Quản gia vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay sang nhìn Giả Mẫn.

Giả Mẫn mặt mày buồn bực, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ thân thiết của nàng, bị ta tùy tiện sắp xếp như vậy, đương nhiên không có sắc mặt tốt.

"Ngươi lui xuống trước đi, nói với Chính lão gia, ta có thời gian sẽ đi bái phỏng."

Người hầu gật đầu đáp ứng, đóng cửa phòng lại, Giả Mẫn liền khóc lên.

"Chàng thật sự quá coi thường người khác, Tiết Bàn không phải thứ tốt đẹp gì, chàng không cho hắn vào phủ cũng thôi. Nhưng hiện giờ ca ca và cháu trai nhà mẹ đẻ của thiếp cũng không làm gì sai, sao cửa nhà họ Lâm chàng lại dát vàng, cao quý đến vậy?"

Giả Mẫn khóc đến lê hoa đái vũ, ta nhìn mà đau lòng.

"Mẫn Nhi, có vài chuyện ta chôn giấu trong lòng, hiện tại cũng không thể không nói."

Ta thở dài, vốn định giấu diếm nhưng hiện giờ Giả Mẫn còn sống, tuyệt đối không thể vô cớ làm tổn thương người nhà của nàng.

Nếu không nàng buồn phiền trong lòng, nói không chừng sẽ sinh bệnh.

Giả Mẫn nghe ta nói như vậy, nhất thời ngây người chớp mắt.

"Chàng lại muốn dùng lời ngon tiếng ngọt gì để dỗ thiếp đây."

"Những lời tiếp theo của ta, nếu người ngoài nghe được e rằng sẽ cho rằng ta điên rồi nhưng nàng phải tin ta. Ta là c.h.ế.t ở kiếp trước, sống lại lần nữa."

Xuyên sách đối với Giả Mẫn vẫn là quá mức kinh hãi, sống lại hẳn là dễ hiểu hơn.

"Cái gì?"

Giả Mẫn quên cả khóc, lời này của ta thật sự quá mức kinh thế hãi tục.

"Nếu không sao ta lại quan tâm đến sức khỏe của các nàng như vậy, chính là bởi vì kiếp trước nàng và ta đều mất sớm, Ngọc Nhi của chúng ta bị người của Giả phủ hành hạ, cuối cùng u uất mà chết."

Ta đem Hồng Lâu Mộng kể tỉ mỉ cho Giả Mẫn nghe, Giả Mẫn càng nghe càng đau lòng, cuối cùng khi nghe đến chuyện Đại Ngọc chết, lại khóc đến mức không đứng dậy nổi.

"Thật sự sao?"

"Nếu có giả, ta sẽ bị trời đánh."

Giả Mẫn nắm chặt khăn tay, giọng nói run rẩy.

"Không ngờ bọn họ lại là loại người như vậy."

Nàng phun một cái, nói: "Cho bọn họ ở trạm dịch đã là tiện nghi cho họ rồi."

Ta tranh thủ đến trạm dịch một chuyến, Giả Chính rất không vui.

Ngược lại Giả Bảo Ngọc vẫn luôn vui vẻ, nhìn tính tình cũng không tệ.

Nhưng cứ mở miệng ra là Lâm muội muội, nghe mà ta thấy rất khó chịu.

"Cữu cữu, nghe nói Lâm muội muội là mỹ nhân nổi tiếng nhất Dương Châu, không biết khi nào mới được gặp mặt."

"Đại Ngọc nhà ta cả đời này không thể gặp người ngoài họ hàng, chuyện này các ngươi hẳn đã nghe nói từ sớm rồi chứ."

Bảo Ngọc nghe vậy, có chút thất vọng.

"Cũng đúng, không thể để kẻ phàm tục như ta quấy rầy sự thanh tịnh của Lâm muội muội. Ta vốn là không xứng, có thể sống đã là may mắn lắm rồi, sao có thể mong cầu gặp mặt muội muội thần tiên đây."

Nói xong, hắn cúi đầu tự mình ủ rũ.

Tên nhóc này, thật sự là... Có chút bệnh.

Advertisement
';
Advertisement