Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Miễn phí mười phần đồ ăn, ai đến trước thì được!”

Mười bát thạch băng bày ra ở trên bàn, dưới ánh mặt trời, màu hồng nhạt của chiếc bát gốm sứ cùng màu vàng nhạt của thạch băng ánh lên trong suốt.

Đã sớm có hán tử không chịu nổi cái nóng mà cầm lấy một bát uống hết, nhất thời bị kinh sợ.

“Mẹ nó thứ này là thứ gì? Giống như ăn một khối băng vậy, nhưng mà ngọt hơn băng.” Hán tử này lau miệng. “Cho ta thêm một bát nữa.”

Trình Loan Loan cười khanh khách, nói: “Đây là thạch băng, ba văn tiền một chén.”

Nghe thấy ba văn tiền, hán tử này có chút chần chờ, nhưng sau đó nghĩ đến một chén nước sôi trong trạm dịch cũng đã bán một văn tiền rồi, trong khi thứ này người ta còn bỏ thêm đường nâu, đã vậy còn mát lạnh, ăn vô rất sảng khoái, bán ba văn tiền cũng không tính là quá mắc.

Từ trong hầu bao, hán tử lấy ra ba văn tiền nhễ nhại mồ hôi đặt ở trên bàn: “Nhanh nhanh cho ta một bát, cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, nóng c.h.ế.t lão tử!”

Trình Loan Loan không chút khách khí lấy tiền vào tay, đứng lên thét to: “Tam Ngưu, đưa một chén thạch băng!”

Triệu Tam Ngưu nhanh chóng rửa bát, sau đó múc một chén thạch băng mát lạnh đưa cho hán tử kia.

Hán tử ngay cả muỗng cũng không cần dùng, trực tiếp cầm bát uống hết, thống khoái nói: “Ăn thứ này so với ăn khối băng còn giải nóng tốt hơn, nếu giá rẻ hơn một chút thì ta lại muốn mua thêm bát nữa.”

Một bộ dáng chưa đã thèm của hán tử đã dẫn đến sự chú ý của những hán tử khác, trong chốc lát xung quanh chiếc quán nhỏ đã bị vây chật ních người.

Trình Loan Loan thu tiền, phân phó Triệu Tam Ngưu lấy thạch băng, sau đó nói với lão đại lão nhị: “Dựa vào trình tự mà ta vừa mới nói, hai người các con nhớ kỹ chưa?”

Triệu Đại Sơn gật đầu: “Nương, con hiểu rồi.”

Triệu Nhị Cẩu xách một thùng thạch băng, nhanh nhẹn nói: “Nương, bọn con đi trước.”

Hai huynh đệ nhanh chóng chạy đến phía tây bến tàu, sợ đi chậm sẽ làm chậm trễ việc buôn bán.

Triệu Tứ Đản ngoan ngoãn ngồi ở một bên phụ giúp thêm đường nâu và sơn tra, có chút luống cuống tay chân.

Triệu Tam Ngưu không ngừng múc thạch băng, cảm giác như tay sắp không phải là của mình nữa rồi, cho đến khi một con thuyền dừng lại trên mặt sông.

Hiện giờ hạn hán đã lâu, lòng sông ngày càng trũng xuống, số lượng con thuyền đến cửa sông ngày càng giảm bớt. Khi một con thuyền vừa mới dừng lại, tất cả hán tử cùng nhau chạy vọt tới.

Mà lúc này trong thùng chỉ còn lại một tầng thạch băng mỏng, chỉ trong nửa canh giờ thôi mà đã bát được hơn một trăm bát, tính ra được khoảng ba trăm văn tiền.

“Dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ rồi chúng ta đi tìm Đại Sơn và Nhị Cẩu.”

Trình Loan Loan dỡ cái bàn tạm thời xuống, tính đợi lát nữa sẽ đem đến cửa thư viện Nam Phủ rồi lại tiếp tục dùng.

Triệu Tam Ngưu khó hiểu hỏi: “Mới vừa rồi có rất nhiều người tới đây muốn mua thạch băng, chúng ta chỉ cần chờ những người đó chuyển hàng xong sẽ quay trở lại đây là được rồi, tại sao phải đi sớm như vậy?”

Trình Loan Loan vừa thu dọn đồ vật vừa nói: “Cái này gọi là tiêu thụ nhờ cơn đói khát, một khi một thứ đồ nào đó luôn có sẵn, người ta sẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu thứ đồ này bất cứ lúc nào cũng có thể không còn nữa thì lần sau khi chúng ta đến những người này sẽ mau chóng tới đây, chúng ta cũng có thể bán hết trong thời gian ngắn nhất.”

Triệu Tam Ngưu cái hiểu cái không, yên lặng đi thu dọn đồ.

Triệu Tứ Đản trừng mắt nói: “Nương, mới vừa rồi có người mua một lúc bảy bát thạch băng, tại sao người lại có thể tính ra hai mươi mốt văn tiền nhanh đến vậy?”

Hắn còn đang dùng đầu ngón tay để đếm, ngón tay không đủ dùng, hắn lặng lẽ dùng thêm ngón chân, nhưng trong vô thanh vô tức nương đã thu về được hai mươi mốt văn tiền.

Trình Loan Loan phát hiện tiểu tử này thật giỏi quan sát, thời điểm luống cuống tay chân như thế mà còn có thể chú ý đến chi tiết này, nàng cười nói: “Đây là số học, bà ngoại của nương trước đây làm buôn bán nhỏ, lúc gả chồng đã từng học qua cách làm toán rất nhanh, nương cũng học được chút ít da lông, con muốn học không?”

Triệu Tứ Đản dùng sức gật đầu: “Con muốn học!”

Trình Loan Loan nhìn về phía Triệu Tam Ngưu đang lẳng lặng vào làm việc: “Con cũng cùng học đi.”

Triệu Tam Ngưu: “…”

Hắn không muốn học làm toán, nghe thôi đã nhức hết cái đầu.

Advertisement
';
Advertisement