Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Triệu Tam Ngưu muốn lên kinh thành 2
Triệu Tam Ngưu không thể tin trợn tròn mắt: “Nương, nương đồng ý để con lên kinh thành cùng sư phụ sao?”
Hắn còn tưởng sẽ phải năn nỉ rất lâu thì nương mới đồng ý, cũng đã chuẩn bị chiến thuật đánh lâu dài, không nghĩ tới nương lại hiểu biết lý lẽ như vậy.
Hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Hạ Tiêu, “Sư phụ, nương đã đồng ý cho con lên kinh thành, sư phụ nhất định phải mang con đi, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, không để sư phụ mất mặt!”
Hạ Tiêu biết chuyện này đã được quyết định rồi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không kéo Tam Ngưu vào vòng xoáy của Hạ gia.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Biểu tỷ, ước mơ của Tam Ngưu là muốn gia nhập quân đội, quân doanh trên kinh thành ta có người quen, nếu biểu tỷ có thể chịu được việc Tam Ngưu chịu khổ, ta có thể đưa Tam Ngưu vào quân doanh rèn luyện một phen, bất quá, nếu thật sự tòng quân thì hai, ba năm sẽ khó mà trở lại.”
Triệu Tam Ngưu lập tức mừng như điên, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Trình Loan Loan siết chung trà, nhìn nhi tử ngốc nhà mình, không khỏi thở dài một hơi.
Hài tử lớn rồi thì không nghe lời nương nữa, đây không phải là chuyện dựa vào nàng có bỏ được hay không mà quyết định.
“Ta chỉ có một yêu cầu, chính là bảo đảm an toàn của Tam Ngưu, ta hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ nguyên vẹn trở lại bên cạnh ta.”
“Nương yên tâm đi, con nhất định sẽ không có việc gì đâu!”
Triệu Tam Ngưu khiêng lên rìu hớn hở đi chẻ củi.
Trình Loan Loan tìm hiểu một chút chuyện từ Hạ Tiêu, ví dụ như quân doanh này là do ai quản, sau khi vào đó có phải ra chiến trường đánh giặc không, còn có chuyện đối nhân xử thế ở đó có phức tạp không… là mẫu thân nên đều muốn hiểu biết rõ ràng chuyện lớn đến chuyện bé, nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng.
“Tỷ đệ các ngươi sao còn đứng đây nói chuyện.” Lý chính đi vào nói: “Bữa cơm trong thôn đã được chuẩn bị xong rồi, mọi người đều đang chờ đó.”
Bữa cơm thôn được sắp xếp xung quanh gốc cây hòe, bởi vì mỗi tháng trong thôn đều có vài lần mở họp nên mặt đất đều đã được tu chỉnh qua, lót rất đá lớn được vận chuyển từ trên núi xuống, san bằng sạch sẽ, để mấy chục cái bàn lớn lên đó, trên bàn bày đủ các loại món ăn của nhà nông.
Bữa cơm này là thôn bỏ bạc ra làm, món ăn tuy đơn giản nhưng cũng rất phong phú, một bàn đặt tám món ăn, còn chuẩn bị thêm rượu.
“Hạ sư phụ, ngài thật sự muốn đi sao?”
“Nếu không phải lý chính thúc nói ngài phải đi thì ta còn cho rằng ngài là một thành viên của thôn Đại Hà, ai dà, người tốt như vậy sao nói đi là đi chứ.”
“Ta đã sớm nói nên giới thiệu cho Hạ sư phụ một tức phụ rồi, sinh hài tử ở thôn Đại Hà xong thì về sau sẽ an phận ở đây thôi.”
“…”
Hạ Tiêu đau đầu, sao lại nói tới chuyện này rồi.
“Tới tới tới, Hạ sư phụ, ngồi ở đây này.” Triệu lão thái thái lôi kéo hắn ngồi ở chủ vị: “Ngươi phải đi rồi, người trong thôn bọn ta rất luyến tiếc nha, lão bà tử ta hy vọng sau khi ngươi rời đi thì có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới các hương thân ở thôn Đại Hà, nếu hai, ba năm quay về thăm một lần thì thật tốt biết bao.”
Người trong thôn đều biết Hạ Tiêu ở một nơi rất xa, bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn mà mới vượt đường xa đến nhà biểu tỷ nương nhờ.
Sợ bị các thôn dân hỏi tới nên Trình Loan Loan cũng không nói cụ thể là ở nơi nào, chỉ nói là cách huyện Bình An rất xa… Ở thời đại này một khi đã nói là cách rất xa thì có nghĩa là chia ly rồi sẽ không có ngày gặp lại.
U sầu ly biệt tràn lan khắp thôn, từng người đều đi tới kính rượu, đặc biệt là những hán tử luyện võ từ sáng tinh mơ, bọn họ sớm đã tạo thành thói quen dậy sớm, thói quen ngày ngày đứng tấn đánh quyền, thói quen được Hạ sư phụ nghiêm khắc dạy dỗ… Thân thể bọn họ từ từ trở nên khỏe mạnh hơn, có thể lấy một chọi ba, cũng tin tưởng có thể bảo vệ được thôn Đại Hà…
Chỉ là người cho bọn họ những điều này bây giờ lại phải rời đi.

Advertisement
';
Advertisement