Lâm gia nằm ở trên con đường chính, nơi này đều là phủ đệ của quan lớn Nhất phẩm.
Bên này đường phố tương đối thanh tịnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng lại, các quý nhân ăn mặc hoa lệ được người vây quanh đi vào trong phủ.
Đi ở trên con đường này, người sẽ không tự giác an tĩnh lại, không dám cao giọng.
Trịnh Vọng Phong mang theo thư đồng xuất hiện ở trên con đường này, bọn họ đã đến Kinh Thành sớm mấy ngày, đang mãi tìm kiếm cơ hội.
Hắn tốn không ít tiền, thực hiện rất nhiều phương pháp, lúc này mới thăm dò được Hạ gia đang chiêu phụ tá, liền nghĩ đến thử vận may, Hạ đại nhân này chính là chính nhị phẩm đại quan, nếu như có Hạ đại nhân dìu dắt, vậy về sau hắn nhất định sẽ đường quan rộng mở.
“Thiếu gia, mau nhìn!” Thư đồng Trịnh gia chỉ trạch viện cách đó không xa, “Đây không phải là Trình công tử và Thẩm thiếu gia sao?”
Trịnh Vọng Phong nhìn lại, quả nhiên thấy Trình Chiêu cùng Thẩm Chính được một tiểu thiếu niên dẫn đầu, nhanh chân đi vào một phủ đệ lớn.
Ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển lên bên trên, thấy được hai chữ “Lâm phủ”.
Đến Kinh Thành lâu như vậy, nếu như hắn còn không biết Lâm phủ ý vị như thế nào thì hắn đã sống uổng phí nhiều năm rồi.
“Trước đó Trình công tử còn giả thanh cao, không chịu chuẩn bị, kết quả hiện tại thế nào, vừa tới Kinh Thành liền không kịp chờ đợi đến Lâm phủ.” Thư đồng tức giận bất bình nói, “Còn có Thẩm Chính, một tên cử nhân xếp hạng vị trí cuối, chuẩn bị có ý nghĩa gì. . . A không đúng, đây chính là Lâm phủ, Thái phó đương triều, có thái phó làm chỗ dựa, căn bản cũng không cần lo lắng.”
“Được rồi, ngươi nói ít vài câu đi.” Trịnh Vọng Phong lạnh giọng mở miệng, “Lần trước tại Vân Thành, nếu không phải Thẩm Chính cùng Trình Chiêu, hiện tại ta chính là một cử nhân bị hủy bỏ tư cách thi hội, bọn họ cũng coi như là có ân với ta, về sau ngươi nhìn thấy bọn họ thì khách khí một chút.”
Nếu như ngày đó không gặp phải Thẩm Chính ở trên đường, hắn nhất định sẽ tiến vào phủ Học Quan, như vậy hắn liền thành một trong hơn một trăm cử tử kia.
Hắn may mắn trốn thoát một kiếp, tự nhiên nhớ đến ân tình này của Thẩm Chính và Trình Chiêu, nhưng cũng không đại biểu hắn cam tâm tình nguyện bị đè ép.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ phủ: “Đi thôi, đi vào.”
Nếu là trước đó còn do dự có nên cùng Hạ gia bấu víu quan hệ hay không, như vậy sau khi nhìn thấy Trình Chiêu cùng Thẩm Chính tiến vào Lâm phủ, hắn liền hạ quyết tâm.
Chủ tớ hai người dâng lễ vật lên, được người giữ cửa mang đi vào từ cửa hông.
Bên này khi mấy người đang bái phỏng Lâm đại nhân Lâm lão phu nhân, bên kia Hạ Tiêu mang theo Triệu Tam Ngưu đến quân doanh ngoại ô Kinh Thành.
Đại Vũ triều mỗi thành trì đều có trú quân, bên Kinh Thành càng nhiều trú quân hơn, binh quyền do đương kim Thánh thượng trực tiếp chưởng quản.
Triệu Tam Ngưu đứng ở cổng quân doanh, nhìn xem doanh trướng chỉnh tề, thị vệ uy vũ, cả người kích động không biết làm sao. . .
Hắn từng cho là mình muốn vào tiêu cục, về sau đi theo sư phụ ngày ngày luyện võ học võ, mới hiểu được, hắn muốn tòng quân, hắn tưởng tượng đến người cha qua đời, trên chiến trường rớt đầu đổ máu. . .
Hạ Tiêu mở miệng nói: “Tam Ngưu, con ở bên này chờ ta.”
Cổng quân doanh này có rất nhiều người lui tới, có binh sĩ ra ngoài trở về, cũng có người đến đây đưa vật liệu, Tam Ngưu cùng Trình Bính đứng ở dưới tàng cây cũng không dễ thấy.
Hạ Tiêu xoay người, tay áo che lấy mặt, lúc mở ra đã là khuôn mặt khác, nhưng mà nhìn nét mặt vẫn có thể nhìn ra là hắn.
Triệu Tam Ngưu hoảng sợ muốn rớt cằm: “Sư, sư phụ, sao người lợi hại như vậy, lúc nào có thể dạy con một chiêu này. . .”
“Đây là bàng môn tà đạo khi hành tẩu giang hồ mới cần dùng đến, con ở quân doanh không cần.”
Hạ Tiêu vỗ vỗ bờ vai hắn, nhanh chân đi đến quân doanh.