Trời càng ngày càng lạnh, nhất là Kinh Thành ở phương Bắc, vừa tiến vào tháng mười một liền bắt đầu có tuyết rơi.
Sau khi Trình Chiêu cùng Thẩm Chính chứng kiến sự phồn hoa của kinh thành, mặt khác thuê một viện tử ở lại, bắt đầu tĩnh tâm nghiên cứu học vấn.
Con người một khi nhập tâm làm chuyện nào đó thì thời gian thì sẽ trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến mười hai tháng mười hai, hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của Thánh thượng, cũng là lễ Vạn Thọ mười năm một lần.
Hôm nay, trời vừa sáng, bầu không khí ở kinh thành cũng có chút khang khác, từng nhà giăng đèn kết hoa, trên đường náo nhiệt vui mừng.
Cửa cung càng thêm náo nhiệt, chỉ cần là quan viên từ Ngũ phẩm trở lên đều có thể vào cung tham gia lễ Vạn Thọ, còn có thể mang theo gia quyến. Bắt đầu từ sáng sớm, cửa cung liền kẹt xe, xe ngựa đến cửa hoàng cung liền phải dừng lại, sau đó từng người đăng ký thì mới có thể vào bên trong.
Trong ngự hoa viên đã sớm chuẩn bị xong buổi tiệc, tất cả cung nữ thái giám trong cung tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu mới có thịnh yến phồn hoa như gấm thế này.
Chờ tất cả quan viên cùng phi tử đến đông đủ rồi, thọ tinh mới khoan thai tới chậm, theo một tiếng Hoàng Thượng giá lâm của Minh công công, mọi người cùng đứng dậy, quỳ xuống vấn an.
“Chúng ái khanh bình thân.” Hoàng đế giơ tay lên một cái, ngồi xuống long ỷ, cười to nói, “Năm nay Đại Vũ triều ta đại bộ phận địa khu mưa thuận gió hoà, quốc khố tràn đầy, quốc thái dân an, nếu không trẫm thật đúng là không dám trắng trợn tổ chức Vạn Thọ yến.”
Bên dưới quan viên chắp tay nói: “Hoàng Thượng một lòng vì nước vì dân, trời xanh cũng có đức hiếu sinh, đây là phúc của bách tính Đại Vũ triều chúng ta.”
Ngay sau đó, một đám người hùa theo vuốt m.ô.n.g ngựa.
Hoàng hậu cười nói: “Đừng nói những thứ này, tất cả ngồi xuống dùng cơm đi, bữa tiệc hôm nay chư vị phải cẩn thận nếm thử điểm tâm đấy.”
Lâm phi ở bên trên rất cho mặt mũi hỏi thăm: “Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, điểm tâm này có cái gì đặc sắc. . . Ưm, coi như không tệ, điểm tâm này hình như không có tên trong thực đơn của ngự thiện phòng.”
Sau khi người phía dưới thưởng thức qua, nhao nhao sợ hãi thán phục, món điểm tâm này cùng điểm tâm bọn họ đã từng nếm qua khác nhau một trời một vực, vô cùng ngon miệng, cho dù có một số người ăn không quen cũng sẽ hùa theo tâng bốc Hoàng hậu nương nương, trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi bên tai vang lên không dứt.
Hoàng hậu lúc này mới nói: “Đây là bánh đậu hương rượu và bánh su kem sữa dê, hai thứ điểm tâm này chính là Tuệ An Nhân trình lên, Hoàng Thượng rất là thích, nên mới sai ngự thiện phòng làm nhiều một chút, cùng các vị ái khanh thưởng thức.”
Nhắc đến Tuệ An Nhân, người ở đây gần như là không ai không biết, không người nào không hay.
Người làm quan tự nhiên là ngày ngày ngóng trông thăng quan, nhưng phóng mắt khắp toàn bộ Đại Vũ triều, người thăng quan nhanh như vậy sợ là chỉ có vị Tuệ An Nhân này.
“Tuệ An Nhân huệ chất lan tâm, điểm tâm làm ra cũng tinh xảo như thế.” Hoàng đế để đũa xuống, “Trẫm nghe Minh công công nói, đồ ăn trong nhà Tuệ An Nhân hương vị vô cùng không tầm thường, so với ngự thiện phòng chỉ có hơn chứ không kém. . . Hình như trong nhà Tuệ An Nhân còn nuôi sói, con sói kia còn hiểu nhân tính?”
Minh công công cúi đầu nói: “Tuệ An Nhân nuôi hai con sói, ngày thường nhìn như con ch.ó dịu dàng ngoan ngoãn, một khi người xa lạ tiếp cận, lập tức sẽ lộ ra bản tính của sói hoang, còn có gà, vịt, ngỗng trong nhà dường như cũng đều thành tinh. . . Tuệ An Nhân có thể nói là có thuật ngự thú.”
Hoàng hậu mở miệng cười: “Nói đến làm cho bản cung cũng muốn đến nhà Tuệ An Nhân một chuyến xem thử.”
Đã nói đến Tuệ An Nhân, Lâm thái phó liền thuận thế đứng lên: “Sinh nhật thọ thần lần này của Hoàng Thượng, Tuệ An Nhân cũng dâng thọ lễ lên, lão thần biết tư duy của Tuệ An Nhân luôn luôn không giống với người thường, nghĩ đến phần thọ lễ này cũng không tầm thường, lão thần rất hiếu kì, Hoàng Thượng không bằng cho mọi người cùng nhìn một chút?”
Hắn nhận được thư của Tuệ An Nhân, biết phần thọ lễ này không tầm thường, thứ không tầm thường vậy dĩ nhiên phải biểu diễn ở trước mặt mọi người, cứ như vậy, lúc Hoàng Thượng lại thăng chức cho Tuệ An Nhân thì những lão ngoan cố kia sẽ không trăm phương ngàn kế ngăn cản nữa.