Thần phụ Triệu Trình thị khải tấu 1
Chức quan Tham chính này thuộc quyền quản lý của một trong lục bộ là Hộ bộ, chuyên môn chưởng quản việc đồng áng.
Hữu Tham chính Kim đại nhân sau khi được hoàng đế cho phép thì lấy toàn bộ số chăn ra, hắn dùng một tay sờ chăn thì đã cảm nhận được nó không bình thường, hơn nữa chăn này rất nặng, cần phải dùng cả hai tay mới có thể cầm trọn chiếc chăn, đây tuyệt đối không phải là tơ tằm.
Hắn mở miệng nói: “Minh công công xin hãy hỗ trợ mở chiếc chăn này ra.”
Chiếc chăn vốn dĩ đã được khâu lại gọn gàng thì bây giờ đã được mở ra, lộ ra thứ màu trắng ở bên trong, thứ này cũng chưa có người từng thấy qua.
Hoàng Hậu mang theo các phi tử cùng tiến lên.
Các phi tử ríu rít nghị luận.
“Chăn này vừa nhìn đã thấy rất ấm áp, chỉ là quá nặng, đắp lên người thì quả thật có hơi ngộp thở.”
“Tuệ An nhân chỉ là nông phụ, có lẽ không mua nổi tơ tằm cho nên mới làm chiếc chăn vừa dày vừa nặng này, dù như thế nào thì cũng xem như đã có lòng rồi.”
“Trong này hình như là gòn, là thứ chỉ có ở phía nam nóng bức, chỉ sợ là Tuệ An nhân đã tốn không ít công phu mới thu được nhiều gòn như vậy.”
Kim đại nhân lắc đầu: “Không, đây không phải là gòn.”
Hắn chưởng quản việc đồng áng, rất chú trọng công tác trồng trọt và nuôi tằm, đặt các loại vải dệt ở trước mặt hắn thì hắn chỉ cần liếc nhìn một cái là đã nhận ra điểm khác biệt.
Gòn là sản vật của những khu vực nóng bức, sản lượng cực thấp, phương nam mỗi năm đều sẽ tiến cống một ít tới kinh thành, gòn vừa nhìn qua cũng không quá khác biệt so với bông, nhưng nhẹ và mềm mại hơn, cũng là thứ hiếm lạ chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
Minh công công đang chuẩn bị lấy bộ y phục từ trong rương ra ngoài thì mới chú ý tới trong rương còn để một quyển sổ con, vội vàng trình lên trên.
Hoàng đế mở sổ con ra, văn tự chi chít, lại còn có rất nhiều con số, hắn nheo mắt, đem sổ con đưa cho Minh công công: “Ngươi đọc qua cho chúng ái khanh cùng nghe một lần.”
“Thần phụ Triệu Trình thị khải tấu: Năm nay mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình, lúa tái sinh đã giúp cho bá tánh thoát khỏi nạn đói, nhưng mỗi khi vào mùa đông, thời tiết giá rét, vô số bá tánh đã bị lạnh mà c.h.ế.t trong những ngôi nhà liêu xiêu… Đại Vũ ta là quốc gia rộng lớn, đất rộng của nhiều, món quà mà thiên nhiên ban tặng tất có chỗ kỳ diệu… Vật chỉ có ích với phương bắc lạnh giá lại chỉ có thể đơn độc sinh trưởng ở phương nam, cho nên nhiều năm qua ngàn vạn bá tánh đã phải chịu khổ trong giá rét…”
“Thần phụ từng nghe qua phương nam có cây gòn, loại này ưa nhiệt, nhổ về trồng thì sẽ c.h.ế.t nên chỉ đành tử bỏ… Về sau lại ngoài ý muốn mà phát hiện được hạt bạch điệp tử, vật này cũng xem như là một loại cây sinh trưởng ở phương nam, tương đương với mai, lan, cúc, trúc… Sau khi trải qua thực nghiệm, bạch điệp tử… Thôn Đại Hà quen gọi là bông… Bông có thể sinh trưởng ở các khu vực khác nhau, ở phương nam nóng bức hay phương bắc giá lạnh đều có thể gieo trồng, nơi Tây Bắc hoang vắng, nơi cao nguyên Tây Nam cũng có thể… Nếu có thể được gieo trồng rộng rãi thì chính là phúc của lê dân bá tánh.”
Kế tiếp là những số liệu nối tiếp nhau, trồng bông so với nuôi tằm thì mang lại hiệu quả kinh tế và nhiều lợi ích hơn.
Những con số tuy rườm rà lộn xộn nhưng cuối cùng đã đưa ra một kết luận, dân chúng ở tầng dưới của xã hội nếu gieo trồng bông thì hiệu quả kinh tế và lợi ích thu được sẽ nhiều hơn gấp năm lần so với nuôi tằm.
Sổ con còn nhắc tới các nhược điểm của việc trồng bông, ví dụ như sau khi bông được trồng rộng rãi thì các nông hộ nuôi tằm tất nhiên sẽ giảm bớt, giá cả tơ lụa cũng sẽ bị đẩy lên cao, việc này đối với tầng lớp lắm tiền nhiều của thì chắc chắn là một tin không tốt.
Sau khi đọc xong sổ con thì Ngự Hoa Viên phút chốc lặng im.
Ở đây đều là người của giai cấp thượng lưu, bọn họ chưa từng nếm qua cảm giác bị đói, cũng không bao giờ hiểu được phải chịu đựng giá rét là chuyện thống khổ như thế nào.
Nhưng bọn hắn biết nếu sổ con đã được trình lên thì những số liệu trong đó đều là thật, như vậy, nếu như bông được lưu truyền rộng rãi thì dân chúng sẽ được hưởng lợi rất lớn, giang sơn Đại Vũ sẽ càng thêm vững chắc.
Có dân mới có nước, có nước mới có bọn họ.
Chuyện phải trái đã rõ ràng trước mặt, không có ai dám lên tiếng dị nghị điều gì.