Vừa thấy hắn đi ra, Tôn Thủy Cần lập tức vọt qua, túm chặt lấy cổ áo hắn: “Triệu Thiển Căn, không phải huynh điên rồi chứ? Đó là một nghìn lượng bạc đấy, đúng một nghìn lượng không hơn không thiếu, tổ tông tám đời nhà các huynh cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Huynh dựa vào đâu mà đưa tiền của ta cho người khác, dựa vào đâu?”
“Bốp.”
Nương Thiển Căn ở phía xa xa xông đến như đạn pháo, tát mạnh một cái lên mặt Tôn Thủy Cần.
“À, rốt cuộc thì một nghìn lượng bạc cũng quay về rồi, cuối cùng ta cũng có thể thở phào một hơi rồi. Lão nương nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi sống yên ổn cho ta hoặc là thu dọn đồ đạc cút về thôn Hoa Quế đi. Để ta xem không có một nghìn lượng này thì ngươi còn có thể tạo ra sóng gió gì. Thiển Căn, đè tức phụ con lại, đưa nàng ta về nhà, bớt ở đây khiến chúng ta mất mặt xấu hổ nữa.”
Tôn Thủy Cần còn muốn mắng mỏ nhưng bị nương Thiển Căn dùng vải rách bịt miệng lại.
Nàng ta bị lôi về nhà, nhốt chung với đứa nhỏ vừa mới đầy tháng, không cho phép ra khỏi cửa.
Nhưng nàng ta cũng không phải hạng người dễ dàng từ bỏ như vậy, sau khi thành thật yên ổn chăm sóc đứa nhỏ bảy tám ngày, rốt cuộc nàng ta cũng tìm được cơ hội ra khỏi nhà.
Nàng ta trốn ra từ cửa sau, đi đường nhỏ trên núi vào thành, vội vã một mạch đi đến huyện Hà Khẩu, tiến thẳng đến cửa hiệu mặt tiền của Hồ chưởng quỹ. Nhưng Hồ chưởng quỹ đã bán sạch số hàng hóa trong tay từ lâu, đương nhiên cửa hiệu cũng đóng cửa. Nàng ta thậm chí cũng không thấy bóng dáng của Hồ chưởng quỹ đâu cả nên chỉ có thể tiếp tục thuê một chiếc xe ngựa đến huyện Vạn Toàn, vào đại bản doanh của Hồ chưởng quỹ.
Hồ chưởng quỹ kinh doanh một hiệu vải nằm ở chặng đường náo nhiệt nhất trên phố lớn huyện Vạn Toàn. Sau khi kiếm được một khoản tiền lớn từ cuối tháng mười đến cuối tháng mười một năm rồi, hắn liền mua luôn cửa hiệu sát vách, đập thông hai bên. Bây giờ hiệu vải Hồ Ký là hiệu vải lớn nhất cả huyện Vạn Toàn, khách hàng liên miên không dứt, hắn dường như cảm thấy mình sắp tiến đến đỉnh cao của cuộc đời.
Lúc này tiểu nhị bên ngoài đi vào báo: “Thưa chưởng quỹ, bên ngoài có một phụ nhân thôn Đại Hà huyện Bình An xin gặp, nói là từng hợp tác với ngài.”
Thoáng chốc Hồ chưởng quỹ nheo mắt lại: “Bảo nàng ta cút đi.”
Tháng trước sau khi kết thúc việc kinh doanh, hắn vốn định đi tìm phụ nhân này hợp tác lần nữa nhưng ai mà ngờ được phụ nhân này lại làm mích lòng Tuệ An nhân.
Nếu hắn còn tiếp tục hợp tác với phụ nhân này thì nhất định sẽ chọc cho Tuệ An nhân giận dữ. Hắn chỉ là một thương nhân tầng lớp thấp nhất, cần gì phải đối nghịch với một mệnh phụ triều đình. Hắn đã vô cùng thỏa mãn với số tiền kiếm được bây giờ, cứ yên ổn kinh doanh nhỏ là được.
“Đợi chút.” Hồ chưởng quỹ lấy một túi tiền to trong tay áo rồi đưa qua: “Bảo nàng ta nhận lấy rồi mau cút đi.”
Tôn Thủy Cần nhận lấy túi tiền, cử tưởng là ngân phiếu mấy nghìn lượng, kết quả mở ra chỉ thấy bạc vụn, tổng cộng cũng không vượt quá năm lượng.
Thoáng chốc khí huyết nàng ta sôi sùng sục, liều lĩnh hét to vào phía trong: “Họ Hồ kia, ngươi ra đây cho ta, ngươi dám qua cầu rút ván, nếu hôm nay ngươi không nhả số tiền ta đáng được nhận ra thì ta sẽ không đi đâu.”
Nàng ta vốn chỉ là một thôn phụ, lớn lên ở nông thôn, trước kia còn quan tâm đến thể diện, nhưng bây giờ nàng ta đã sớm trở thành con chuột người nào cũng có thể quát đánh, còn quan tâm thể diện làm gì nữa.
Nàng ta hét hò ầm ĩ: “Chưởng quỹ hiệu vải này không phải là thứ gì tốt, tham lam không chịu nhả tiền mồ hôi nước mắt của ta ra. Mọi người đừng đến nơi này mua hàng nữa.”
Nàng ta giống như kẻ điên túm lấy từng người khách một, cằn nhằn mãi không dứt.
Dù cho những người đó vốn không tin lời của nàng ta nhưng cũng bị dáng vẻ điên khùng của nàng ta dọa cho sợ, cả đám nhanh chóng chạy mất.
Hồ chưởng quỹ tức giận đến xanh cả mặt: “Nếu ngươi còn quậy phá nữa ta sẽ sai người bắt ngươi đến quan phủ.”