Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Triệu Hữu Kim được phong quan 2
Duy chỉ có Trình Loan Loan không có quá nhiều cảm xúc, nàng ngay cả Triệu Hữu Kim cũng chưa từng thấy qua, ký ức ban đầu đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ còn vài đường nét đại khái. Nàng không cách nào cảm nhận được nỗi bi thương của mọi người, chỉ có thể lẳng lặng ở cùng mọi người.
Hai vị lão nhân ở trước mộ phần nói liên miên một hồi lâu, ba hài tử đốt giấy thắp hương, đợi hơn nửa canh giờ mới xem như xong việc.
Mọi người trong thôn ngược lại lại rất vui vẻ, ai nấy đều nói chuyện Triệu Hữu Kim khi còn sống. Vừa nghe những chuyện kia, trong đầu Trình Loan Loan sẽ hiện ra hình ảnh khi nguyên chủ cùng Triệu Hữu Kim ở chung, cái này làm cho nàng không biết nói gì, vì thế lấy cớ thân thể không thoải mái, trở về nghỉ ngơi.
Nàng vừa rời đi, chủ đề của người dân trong thôn ngay lập tức chuyển sang trên người nàng.
“Nương Đại Sơn lúc trước còn thề son sắt nói muốn cho thủ tiết cả đời này cho Hữu Kim, ta còn tưởng rằng nàng nói láo, hiện tại xem ra, là thật tâm.”
“Cũng không phải sao, sau khi viếng mộ Hữu Kim trở về, vẫn cứ mất hồn mất vía như vậy, xem ra đang nhớ nam nhân của mình.”
“Qua hết năm nay nương Đại Sơn cũng mới ba mươi lăm tuổi, kỳ thật cũng chưa già, chúng ta có nên giới thiệu một đối tượng cho nương Đại Sơn không nhỉ, miễn cho nàng khỏi phải thương tâm như vậy.”
“Xem lời này của ngươi kìa, ở mười dặm tám hương quanh chúng ta, có nam nhân nào có thể xứng đôi với nương Đại Sơn chứ, nếu ngươi có thể nghĩ ra một người, tên của ta sẽ viết ngược lại luôn.”
“Xem ra, nương Đại Sơn thật sự muốn thủ tiết cả đời.”
“Thật đáng thương.”
“…”
Lúc bên này còn đang vì Trình Loan Loan mà thương tâm, nàng lại đang ở trong sân cất tiếng cười to.
Nàng đang đọc thư vừa nhận được, là thư của Triệu Tam Ngưu viết gửi về, chữ viết của tiểu tử này cũng gần giống với chữ viết của nàng lúc trước, giống như chó bò, người khác có thể không đọc được, nhưng nàng là nương chỉ nhìn một cái là đọc được ngay.
Trong thư chủ yếu viết mấy chuyện thú vị ở quân doanh, mỗi buổi sáng trời chưa sáng đã dậy luyện võ, buổi trưa nghỉ ngơi một lát, tiếp theo lại luyện võ. Cuộc sống tuy buồn tẻ, nhưng người trong quân doanh đều rất thú vị, ví dụ như có một tiểu tử dáng dấp mập mạp, luôn thích đánh rắm. Lại ví dụ như có một tiểu chiến sĩ làn da thật sự quá đen, ẩn núp ở trong vùng đất đen thật sự không bị người phát hiện…
Đọc xong một phong thư, Trình Loan Loan vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Tiếp theo, nàng cầm lấy thư của Trình Chiêu và Thẩm Chính lên xem, Chiêu Nhi chính là đường đường chính chính nói về tình hình học tập, mỗi lần đều là những lời này, không có gì ngạc nhiên, Tiểu Chính thì oán giận mỗi ngày đều bị quản đọc sách viết chữ, cả ngày cũng không thể ra ngoài…
Đọc xong thư, nàng cầm bút bắt đầu trả lời, dặn dò bọn nhỏ học tập thật tốt, chú ý an toàn, không nên gây chuyện sinh sự…
Dưới sự chuẩn bị chung của toàn bộ thôn dân, bữa cơm đoàn viên ở thôn Đại Hà đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Đáng lẽ ra bữa cơm đoàn viên phải tổ chức lúc chạng vạng tối, nhưng bởi vì có nhiều người, lại muốn uống rượu nên thời gian được định vào buổi trưa.
Nhà nào cũng bày bàn ra, chiếm hết toàn bộ bãi đất trống. Đại nhân, hài tử, lão nhân ngồi chung một chỗ, tiếng cười không dứt bên tai, chó mèo trong thôn đều tới góp vui, thỉnh thoảng ăn một miếng xương thịt rơi trên mặt đất.
“Các vị phụ lão hương thân, đây là lần đầu tiên thôn chúng ta đón năm mới tập thể thế này, nếu có chỗ nào chuẩn bị không tốt, kính xin mọi người thông cảm! Lý chính đứng trên ghế, tay cầm một chén rượu, lớn tiếng nói: “Một năm nay, bởi vì mọi người phối hợp, bởi vì mọi người cần cù chịu khó, thôn Đại Hà chúng ta mới trở thành thôn giàu có bậc nhất huyện Bình An. Tất cả mọi người có y phục mới để mặc, tất cả mọi người có thịt để ăn, đây không phải là những ngày tốt lành mà chúng ta luôn theo đuổi đây sao?”
“Năm nay kết thúc viên mãn, sang năm chúng ta nhất định phải càng thêm cố gắng, tranh thủ để cho cả thôn đều được ở trong nhà gạch ngói xanh, để cho mấy hài tử đều có thể được đọc sách, mặc kệ là nam hài hay là nữ hài, đều phải để cho bọn hắn biết nhận chữ đọc hiểu đạo lý lớn. Được rồi, ta không nói nhiều mấy lời vô nghĩa nữa, chén rượu này, ta kính mọi người, mọi người cứ tùy ý!”
Lý chính ngửa đầu uống sạch một chén rượu, người trong thôn tất cả đều đứng lên, đi theo cạn chén uống rượu.
Trong bầu không khí như vậy, Trình Loan Loan cũng nhịn không được uống một ngụm rượu.
Đây là cái tết thứ hai sau khi nàng đến thôn Đại Hà, bước vào năm thứ ba, nàng ba mươi lăm tuổi sống rất tốt, rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Advertisement
';
Advertisement