Khói bếp lượn lờ.
Trong bếp bắt đầu hầm canh, xương lớn mua về hầm với ngọc măng, đây là một món canh ăn đầy đủ dinh dưỡng.
Tiết lợn và rau dại xào cùng với nhau, thêm một ít dầu, mùi hương cũng rất thơm.
Thịt ba chỉ cắt thành miếng nhỏ vuông vắn, cho vào nồi hầm nhừ, làm thành thịt kho tàu ngọt ngào.
Trong nồi nấu cơm trắng, mùi thơm của cơm trộn lẫn với mùi thịt tràn ngập khắp sân nhà.
Triệu Tứ Đản đang cắt nhỏ rau dại cho vịt con ăn, vừa ngửi thấy mùi hương này liền không nhịn được, nước miếng chảy ròng ròng.
Trình Loan Loan trừng mắt lườm hắn một cái: “Chờ đại ca nhị ca tam ca con trở về mới có thể ăn cơm.”
Triệu Đại Sơn đi làm cỏ bón phân trên ruộng, mặc kệ ban ngày kiếm được bao nhiêu tiền, việc đầu tiên hắn trở về chính là xuống ruộng, đối với nông dân mà nói, đất đai mới là thứ căn bản nhất.
Triệu Nhị Cẩu lên núi lấy nước, lý chính sắp xếp người dựa vào dưới sườn núi đào một cái hồ chứa nước, người trong thôn Đại Hà gánh nước cũng gần hơn, thời gian đi qua đi lại khoảng một khắc đồng hồ.
Sau khi Triệu Nhị Cẩu gánh bốn thùng nước về thì lên núi giúp Triệu Tam Ngưu đốn củi, củi chặt xong mang về chất đống ở trong sân, chờ ăn cơm xong lại bổ.
Trình Loan Loan đi tới cửa sân, chuẩn bị đi gọi Triệu Đại Sơn trở về ăn cơm, vừa mới đi ra ngoài, Vương thẩm cách vách liền thấp giọng nói với nàng: “Nương Đại Sơn, sau khi các người ra khỏi cửa, tức phụ Đại Sơn một mình đi nhổ cỏ ngoài ruộng, ngã trên bờ ruộng, may mắn Đại Mạch nhà ta thấy được đỡ nàng dậy, bằng không sợ là đa xảy ra chuyện.”
Trình Loan Loan liền sửng sốt.
Sau khi nàng từ trấn trở về, Tuệ Nương nhìn không có gì khác thường, nàng còn bảo Tuệ Nương nấu cơm, vô cùng bận rộn.
“Cám ơn nương Nê Thu.”
Trình Loan Loan xoay người vào nhà.
Nàng nhìn thấy Ngô Tuệ Nương đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy nàng tiến vào, Ngô Tuệ Nương lập tức đứng lên, vội vàng kiểm tra thịt trong nồi.
Con ngươi của nàng nheo lại, đại nhi tức của nàng là đang cố gắng chịu đựng.
Nàng đi qua, ấn Ngô Tuệ Nương ngồi xuống: “Thân thể con cảm giác thế nào?”
Ngô Tuệ Nương vội vàng lắc đầu: “Mẫu thân, con rất khoẻ, không có việc gì.”
“Tứ Đản, con đi mời Trịnh lang trung tới đây.” Trình Loan Loan phân phó một tiếng, mạnh mẽ lôi kéo Ngô Tuệ Nương nằm trên giường, “Sau này nếu lại phát sinh loại chuyện này, không cho phép con cố gắng chịu đựng.”
Giọng nói Ngô Tuệ Nương nghẹn ngào: “Nương, là con quá vô dụng, con không có năng lực gì, chuyện kiếm tiền trong nhà cũng không giúp được gì, còn ngã một phát khiến nương lo lắng…”
“Ai nói con không giúp được gì?” Trình Loan Loan mở miệng, “Mỗi buổi tối chuẩn bị thạch băng con không giúp sao, mỗi bữa cơm trong nhà không phải con làm sao, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, cái nào không phải con làm? Chúng ta ban ngày lên trấn bán thạch băng, con cũng đi đào rất nhiều rau dại … Nếu con ngã xuống, không ai làm những công việc này, trong nhà cũng sẽ trở nên lộn xộn. Tuệ Nương, về sau, không được coi thường bản thân.”
Vành mắt Ngô Tuệ Nương ửng đỏ.
Hôm nay nàng ấy thật sự bị dọa sợ, vốn là muốn đi nhổ cỏ trong ruộng, chờ Đại Sơn trở về cũng có thể thoải mái một chút, nhưng trên bờ ruộng ẩm ướt, nàng ấy bước hụt một cái liền ngã xuống đất, may mắn Đại Mạch đi qua, bằng không còn không biết nằm trong ruộng nước bao lâu.
Vừa trở về nàng ấy liền phát hiện dưới thân chảy máu, sợ tới mức nằm trên giường hai canh giờ mới bình tĩnh lại, thân thể cũng khỏe hơn một chút, nàng ấy vội vàng lên núi đào rau dại cho gà vịt ăn, sau đó bắt đầu cắt vải làm quần áo… Tóm lại cả ngày đều bận rộn, bận rộn quá liền quên chuyện dưới thân mình chảy máu.
Mãi đến lúc này mẹ chồng hỏi, nàng ấy mới thấy bụng mình vẫn cảm thấy đau âm ỉ.
Nàng đột nhiên bắt đầu sợ hãi, nếu hài tử không giữ được thì làm sao…
Không bao lâu sau, Trịnh lang trung đã tới.