Tiệc tam tửu của đại tôn tử 2
Đang chuẩn bị cất bước, liền nghe thấy từ yến tiệc truyền đến tiếng cười.
Quay đầu lại, theo tiếng cười nhìn lại, nàng nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu bị một đám thương nhân vây quanh nịnh nọt trong bữa tiệc. Khi nói đến chỗ cao hứng, ý cười trên mặt Triệu Nhị Cẩu cũng không thể che được.
Nàng có chút tò mò nói: “Đây là đang nói về cái gì vậy?”
Tề bà tử cười mở miệng: “Nhị thiếu gia làm cha rồi nên rất cao hứng, những thương nhân kia muốn làm quen với Nhị thiếu gia, đương nhiên là đủ loại lời khen, Nhị thiếu gia càng cao hứng hơn.”
Lông mày Trình Loan Loan hơi nhíu lại.
Sau khi nàng trở thành mệnh phụ triều đình, những người nịnh nọt bên người càng nhiều, nhưng nàng biết, những lời nịnh hót này không thể tin, chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ, rất rõ ràng, Triệu Nhị Cẩu đem những lời nịnh hót này coi như là thật.
Lão nhị thông minh là thông minh thật, chỉ là vừa được khen liền bay lên trên, đây là điều đại kỵ trên thương trường.
Nàng bước đi tới, vừa lúc nghe thấy đám người này đang nói chuyện.
“Triệu chưởng quỹ, chi nhánh đầu tiên của Đại Hà Yến từ lúc khai trương đến nay cũng đã nửa năm rồi, chi nhánh thứ hai này có phải cũng nên khai trương rồi không?”
“Chi nhánh Đại Hà Yến ở huyện Hà Khẩu sinh ý thật sự rất tốt, người ở mấy huyện trấn phụ cận đều tới đó dùng cơm. Nghe nói muốn ăn ở đó phải đặt bàn trước cả ba tháng, chưởng quỹ cũng bận luôn tay, phải nhanh chóng mở thêm một cửa hàng san sẻ bớt mới phải.”
“Triệu chưởng quỹ…à không, Triệu nhị gia, ba bốn tháng trước ta đã tới cửa nói chuyện mở chi nhánh với ngài, ngài nói nếu đến thời gian thích hợp, trước tiên sẽ cân nhắc Phan gia chúng ta, không biết…”
Triệu Nhị Cẩu nhướng mày: “Trước mắt khách điếm của Phan gia các ngươi thua lỗ hơn ba trăm lượng bạc, ngươi lấy đâu ra tiền để gia nhập liên minh Đại Hà Yến? Đại Hà Yến ta cũng không phải là công cụ vơ vét tiền của Phan gia ngươi!”
Phan chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi: “Nhưng Triệu nhị gia, ba tháng trước chúng ta đã nói xong rồi nha, vì thế nên Phan gia bị lỗ càng nhiều…”
Triệu Nhị Cẩu hừ lạnh: “Ngươi có chứng từ gì không, không có chứng từ thì đừng ở chỗ này nói huơu nói vượn.”
Người bên cạnh lập tức đẩy Phan chưởng quỹ ra: “Lão Phan, ngươi vẫn nên lau sạch m.ô.n.g mình đã rồi mới đến, Triệu nhị gia, ngươi nhìn xem ta như thế nào…”
Trình Loan Loan từng bước tới gần, lông mày càng thêm nhíu chặt.
Nàng ho khan một tiếng.
Người đang nói chuyện lập tức im lặng, quay đầu lại nhìn thấy là nàng, đồng loạt hành lễ: “Tuệ An nhân!”
Trình Loan Loan lạnh nhạt nói: “Cảnh Thành, ngươi theo ta ra đây.”
Triệu Nhị Cẩu đặt chén rượu xuống, đi theo Trình Loan Loan đến chỗ hẻo lánh góc cửa thùy hoa.
Trình Loan Loan lẳng lặng nhìn hắn: “Ở bên ngoài, tất cả mọi người gọi ngươi là Triệu nhị gia à?”
“Vâng, là bọn họ nhất định phải gọi như vậy…” Triệu Nhị Cẩu đã cảm giác được một tia không ổn, cố gắng giải thích: “Lúc trước Yên Hồng các nàng gọi con là Nhị thiếu gia, con cũng ngăn cản rồi, nhưng ngăn không được, mà người bên ngoài thì con càng không khống chế được.”
“Phải không?” Trình Loan Loan nhếch môi: “Ta thấy ngươi rõ ràng rất hưởng thụ xưng hô Triệu nhị gia này, tất cả mọi người vây quanh ngươi, nâng ngươi, ngươi thích được người nâng lên trời, ai nâng ngươi thì ngươi cao hứng, ngươi liền cho người đó thể diện…”
“Không phải đâu nương!” Triệu Nhị Cẩu lập tức cuống lên: “Là bọn hắn đều muốn lấy được quyền gia nhập liên minh trở thành chi nhánh thứ hai, cho nên cả đám mới vây quanh con nịnh hót như thế, con biết nặng nhẹ mà, sẽ không làm bậy.”
“Hôm nay là tiệc tam tửu của nhi tử ngươi, ngươi cao hứng phóng túng một chút ta có thể lý giải, nhưng mà ——” Trình Loan Loan nghiêm khắc nhìn hắn: “Làm ăn, danh dự là đệ nhất, cho dù là ngươi thuận miệng nói ra thì cũng phải giữ lời, nếu không làm được, lúc trước cũng đừng mở miệng nói lung tung. Còn nữa, Nhị Cẩu, ngươi cẩn thận suy nghĩ cho rõ ràng, việc làm ăn của ngươi rốt cuộc dự định làm tới đâu, chỉ là phụ cận huyện Hà Khẩu, hay là tất cả địa giới Hồ Châu, hoặc là làm đến tỉnh thành, kinh thành… Nhãn giới quyết định cảnh giới, ngươi bây giờ, cũng chỉ có thể ở huyện Hà Khẩu làm Triệu nhị gia của ngươi, rời khỏi mảnh đất này, cách xa nương ngươi là ta, ngươi chẳng là cái gì hết.
Trình Loan Loan thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Triệu Nhị Cẩu ngơ ngác đứng tại chỗ, nương chưa bao giờ dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy nói chuyện với hắn, hắn làm nương thất vọng đến vậy sao?
Nhưng nương cũng không hề nói sai, rời thôn Đại Hà, rời Đại Hà Yến, rời danh hiệu nhi tử Tuệ An nhân, còn ai có thể liếc mắt nhìn hắn một cái đây?