Người ở hẻm Đức An đa số đều là người đọc sách, người đọc sách đi ra ngoài đọc sách, người ở lại trong nhà là phụ nhân, người già và trẻ nhỏ.
Sau khi Trình lão thái thái chuyển đến, lúc ban đầu còn có chút tự ti vì thân phận người nhà quê của mình, sau khi bước chân ra cửa lần đầu tiên được người ta ngợi khen thì bà đã biết thân phận Thám hoa của tôn tử nhà bà cũng đủ để Trình gia bọn họ có một chỗ đứng ở nơi này.
Không tới mấy ngày thì Trình lão thái thái và các lão bà tử xung quanh đó đã thân quen, thậm chí còn mời những người này tới uống rượu mừng.
Một đám người vây quanh cổng lớn của Trình phủ, bàn tán vô cùng náo nhiệt.
“Tư Đồ gia cũng thật là hào phóng, từng chiếc từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau, không biết là bao nhiêu của hồi môn?”
“Nhìn qua thì khoảng sáu mươi tư, cũng coi như là thập lí hồng trang, ở hẻm Đức An chúng ta cũng chưa từng có ai cưới thê mà phô trương đến như vậy.”
“Đó là bởi vì hai nhà môn đăng hộ đối, Trình đại nhân hiện tại chỉ mới là quan Thất phẩm, nhưng lại được vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ vô lượng, Tư Đồ gia kia không phải cũng nên tính trước một chút sao, còn không phải sợ khuê nữ ở chịu ủy khuất ở Trình gia.”
“Tư Đồ gia cũng thật là giàu có…”
“Tư Đồ phu nhân là đích nữ của Bạch gia Ký Châu, Bạch gia là nhà buôn muối, ngươi nói có thể thiếu bạc sao?”
Người xung quanh nhìn từng rương từng rương của hồi môn được nâng từ trên xe ngựa xuống, hâm mộ đến mức chảy nước miếng ra ngoài.
Trình lão thái thái từ trước tới nay chưa từng cảm thấy vui sướng như lúc này, hình như đã đạt được đỉnh cao của cả cuộc đời ngay tại khoảnh khắc này.
Mấy ngày nay bà ta nghe không ít người bàn luận chuyện hôn sự của tôn tử, rất nhiều người nói tôn tử nhà bà có thể đã cưới thứ nữ của Hạ gia.
Sau khi bà ta hỏi thăm một chút thì biết được Hạ gia là quan lớn, nếu trở thành nữ tế của Hạ đại nhân thì chuyện thăng quan của Chiêu nhi còn phải lo gì nữa?
Nếu nói lúc trước bà ta có chút hối hận khi đem chuyện hôn sự của tôn tử giao cho Trình Loan Loan thì hiện tại sự hối hận kia cũng đã tan thành mây khói
Nếu kết thân với quan nhị phẩm Hạ gia thì chỉ có thể cưới thứ nữ Hạ gia, Hạ gia nhất định sẽ không coi trọng mối quan hệ thông gia này, ngược lại sẽ chèn ép trên đầu Chiêu nhi nhà bọn họ.
Chiêu nhi vất vả lắm mới thành cá chép vượt Long Môn, sao có thể ở Hạ gia chịu sự tủi thân này.
Mà Tư Đồ gia này lại vừa vặn là quan Ngũ phẩm, không cao không thấp, môn đăng hộ đối, tam tiểu thư nhà Tư Đồ là đích nữ, hưởng hết sự yêu thương, như vậy Chiêu nhi ở Tư Đồ gia cũng có quyền lên tiếng, Tư Đồ đại nhân nhất định sẽ dìu dắt vị nữ tế ưu tú này.
Trình gia bọn họ nếu đã có thể ngẩng cao đầu làm người thì sẽ không để người khác dẫm dưới chân nữa.
Trình lão thái thái mặc một bộ y phục màu đỏ, mặt đầy tươi cười rước người Tư Đồ gia vào, sáu mươi tư rương của hồi môn phải để mấy tên sai vặt khiêng một hồi lâu mới có thể khiêng vào hết.
Đại thiếu gia của phủ Tư Đồ đứng thẳng người, quản gia Lý Bá bắt đầu đọc danh mục của hồi môn.
“Loan phượng hòa minh, trang khai thấy hỉ!”
“Tử đàn pháp lang giường Bạt Bộ, đỏ thẫm gấm vóc thêu thùa uyên ương hỉ bị, tây bình gương đồng đài, lưu li trang điểm hộp……”
“Chậu sơn mài Tôn Dũng, lò sưởi cầm tay khắc hình chim thú…”
“Đội đầu trân châu phỉ thúy, trâm hồ điệp bằng ngọc bích, khuyên tai chim hạc và hoa hải đường…”
“Y phục lông cáo, áo khoác lông chồn, gấm vóc tơ tằm……”
“Tám thôn trang ở vùng ngoại ô Kinh Thành, tám cửa hàng làm ăn phát đạt trong Kinh Thành, tám căn nhà trong Kinh Thành…”
Lý Bá chậm rãi đọc đâu vào đấy, đọc xong một loạt còn dừng lại uống ngụm nước.
Những người vây xem vẫn còn ổn, rốt cuộc bọn họ cũng đã ở Kinh Thành nhiều năm, chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hồi môn của đích nữ nhà giàu có ít nhất cũng từ sáu mươi bốn rương đổ lên, thậm chí nhà nào của cải phong phú còn lên tới một trăm hai mươi tám rương, chỉ là bọn họ không nghĩ tới một quan viên hàm Ngũ phẩm mà cũng có thể lấy ra nhiều của hồi môn như vậy.