Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Bầu trời không mây.

Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng một mảnh trời đất.

Triệu lão thái thái đang ngồi trong sân bó cỏ khô.

Bà tranh thủ ngẩng đầu nói: “Bên đại bá nương của các cháu nuôi ba con gà, hai mươi con vịt, giữa trưa cho ăn nửa sọt rau dại là no, việc này ai rảnh giúp chút đi.”

Xuân Hoa là cháu gái lớn nhất nhà lão Triệu, loại việc này từ trước đến nay đều là nàng làm, nàng đang muốn mở miệng đồng ý thì đã bị Tôn thị kéo một cái.

Tôn thị cười lạnh trong lòng, đại tẩu buôn bán lời nhiều bạc như vậy cũng không chia cho bọn họ, vậy mà còn muốn bọn họ cho gà vịt ăn rau dại, mơ gì vậy.

Trong lòng lão thái thái quá thiên vị, cả nhà đại tẩu cũng đã dọn ra riêng rồi vậy mà còn muốn sai phòng bên này giúp làm việc, dựa vào cái gì, chỉ vì đại tẩu sinh được bốn đứa con trai sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn thị vô cùng chua xót.

Bây giờ nàng ta gần như không sinh con được nữa, ngay cả mang thai cũng không được….

“A nãi, để cháu qua giúp đại bá nương.” Hạ Hoa chủ động mở miệng: “Cho gà vịt ăn no là được phải không ạ, còn làm gì nữa không?”

Triệu lão thái thái nghĩ rồi nói: “Giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa một chút, dọn dẹp sạch sẽ phân gà phân vịt, đại bá mẫu cháu nói sẽ cho người giúp đỡ hai văn tiền một ngày, ta lấy một văn tiền, còn lại một văn tiền cho cháu giữ.”

Hạ Hoa không thể tin được: “Nửa sọt rau dại, cỏ dại được một văn tiền luôn ạ?”

Hái cỏ lồng đèn còn phải lên núi kiếm từ từ, nhưng rau cỏ dại cho gà vịt ăn có đầy ở trên bờ ruộng, một văn tiền này giống như là cho không nàng vậy.

Tôn thị không thể tin trừng to mắt, tuy là lão thái thái giữ một văn tiền, nhưng không phải còn một văn tiền sao, góp nhặt ngày qua ngày cũng có thể mua được một mảnh vải hoa đẹp đẽ.

Nàng ta mặt dày nói: “Hạ Hoa mới mười một tuổi, sức yếu, việc này cứ giao cho Xuân Hoa nhà ta đi.”

“Tam thẩm, nửa sọt rau dại thôi mà, Hạ Hoa nhà chúng ta vẫn vác được, cho dù không vác được thì đi vác hai lần, cũng không phải việc gì lớn cả.” Văn thị cười tủm tỉm nói: “Hạ Hoa, việc này làm có tiền, con phải làm cho tốt, nếu đại bá mẫu con không hài lòng, không chừng sẽ đổi cho Xuân Hoa tỷ tỷ của con làm đấy.”

Hạ Hoa lập tức nói: “Nương, con chắc chắn sẽ không lười biếng đâu ạ.”

Việc này xem như đã quyết định.

Tôn thị nghẹn một búng m.á.u trong lòng, đưa tay lên véo Xuân Hoa: “Ai bảo ngươi cái hũ nút này không hé răng, nếu ngươi lên tiếng sớm thì người khác còn có việc sao?”

Nước mắt tủi thân của Xuân Hoa rơi xuống.

Nàng vốn muốn đi, nhưng nương không cho nàng lên tiếng, chuyện này có thể trách nàng sao?

Ban đêm thôn Đại Hà hơi khô nóng, côn trùng chim chóc kêu vang cả một đêm, gió nhẹ sáng sớm thổi tới, đánh thức cả thôn xóm.

Trình Loan Loan đã thức dậy từ sớm, bận rộn nhiều ngày liên tiếp, nàng eo mỏi lưng đau nhưng cũng không phải là bệnh nặng gì.

Mẫu tử năm người mang theo thạch băng, ngồi trên xe bò, đi thẳng đến cổng trấn Hà Khẩu.

Bến tàu buổi sáng vô cùng náo nhiệt, mẫu tử năm người chia quân thành hai đường bày sạp, vì danh tiếng của thạch băng đã được truyền ra, hôm nay buôn bán vô cùng thuận lợi, chưa đến nửa canh giờ đã bán hết hai thùng thạch băng, mẫu tử năm người đi vòng về phía thư viện Nam Phủ.

Thời gian bây giờ còn sớm, mẫu tử năm người tìm bậc thang ngồi xuống.

Trình Loan Loan quay đầu hỏi bốn đứa nhỏ: “Các con có muốn vào thư viện Nam Phủ không?”

Triệu Đại Sơn gãi gãi sau ót: “Thư viện chắc là không cho người ngoài vào bán đồ lung tung đâu.”

Trình Loan Loan: “….”

Nàng hít sâu một hơi, hỏi lần nữa: “Ý của ta là, các con có muốn vào thư viện Nam Phủ học không?”

Triệu Tam Ngưu lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, đầu óc con ngốc, học không nổi, con không đi học đâu.”

Advertisement
';
Advertisement