Trình độ Tiếng Anh rất tốt 2
“Sắt Tác Quốc và triều Đại Vũ giao thiệp nhiều nhất, thường xuyên có giao dịch tơ lụa và đồ sứ, về cơ bản ta đều hiểu chữ viết của quốc gia bọn họ, chữ viết của triều Đại Vũ và Tịch Cơ Quốc tương tự nhau nên ta cũng hiểu chút ít, không cần nói đến hai quốc gia này nữa.” Chương đại nhân nhanh chóng nói: “A Tát Bố cách triều Đại Vũ rất xa, thư từ qua lại cũng tương đối ít, ta không hiểu nhiều lắm cho nên mới muốn hỏi thử Tuệ An nhân dịch được những chữ này ra bằng cách nào? Còn một dòng cuối cùng…. Ta cũng phải trở về giở sách tìm tòi mới biết được hóa ra đây là chữ viết của Ban Ni Quốc. Xin hỏi sao Tuệ An nhân lại biết dùng ngôn ngữ của Ban Ni Quốc để viết lời chúc thọ.”
Trình Loan Loan bày ra vẻ mặt vô tội: “Chương đại nhân, những chữ viết đó không phải đều nằm trong quyển sách [Dị Đích Chí] mà ngài bảo người ta phát hành sao? Ta chỉ viết theo trong sách mà thôi.”
Chương đại nhân lập tức lấy ra một quyển sách, bởi vì cả triều Đại Vũ cũng chỉ có mỗi quyển sách này là có chữ viết của Ban Ni Quốc, do ông sao chép lại từ trong thư mà sứ giả Ban Ni Quốc mang đến rồi đưa vào sách. Nhưng ông vẫn chưa ghi chú lời dịch ở bên cạnh chữ viết, sao Tuệ An nhân lại biết những dòng chữ này mang ý nghĩa chúc thọ?
Trình Loan Loan nhận lấy quyển sách, giở đến một tờ nào đó ở giữa: “Đoạn này là giới thiệu phong tục văn hóa của người A Tát Bố, chỗ này có một vài từ đơn, mặt trời, mặt trăng, núi lớn, băng nứt các thứ… Ta chỉ ghép những từ này lại với nhau, xâu chuỗi thành những từ ngữ chúc thọ, sáng tựa mặt trời ban trưa, vĩnh hằng tựa mặt trăng, trường tồn như núi nam, không nứt không sụp. Còn về phần Ban Ni Quốc….”
Nàng không có cách nào giải thích, nàng đọc được một chuỗi ngôn ngữ Ả rập dài trong quyển sách này, cứ nghĩ quan hệ ngoại giao của triều Đại Vũ và Ban Ni Quốc rất thân thiết nên viết thẳng lên nhưng không hề ngờ rằng ngôn ngữ Ban Ni Quốc chỉ tồn tại trong quyển sách này, hơn nữa còn chưa được dịch ra. Sớm biết vậy nàng đã không viết rồi…
“Trước tiên chúng ta không cần nhắc tới Ban Ni Quốc, ba năm năm năm mới trao đổi thư từ một lần, không đáng phải nhắc tới.” Vẻ mặt của Chương đại nhân cực kỳ kích động: “Nói về A Tát Bố đi, ta biết nghĩa của những từ đơn này nhưng sao Tuệ An nhân lại biết được cách xâu chuỗi những từ đơn này lại với nhau?”
Trình Loan Loan: “…”
Ngôn ngữ A Tát Bố là tiếng Anh, có thể nói mỗi một người Trung Quốc đều bị tiếng Anh đầu độc. Nàng học tiếng Anh hơn hai mươi năm, sau khi trở thành lãnh đạo công ty phải tiếp xúc nhiều hơn với các khách hàng ngoại quốc nên càng nhìn thấu được tầm quan trọng của tiếng Anh, do đó nàng đã lén tham gia không biết bao nhiêu lớp đào tạo tiếng Anh. Vì vậy trình độ tiếng Anh của nàng xem như rất tốt.
Nàng thấy trong sách có mấy từ như mặt trăng, mặt trời gì đó thì trong đầu sẽ tự động hiện ra các giới từ liên từ có liên quan… Nàng vốn không ngờ triều Đại Vũ còn chưa nghiên cứu được các loại danh từ, tính từ, các từ vựng dễ hiểu của quốc gia A Tát Bố, đó là còn chưa đề cập đến giới từ, liên từ, từ chuyển tiếp, càng đừng nói đến các hình thái thì… Mà những câu từ chúc thọ này lại có bốn liên từ, hai từ chuyển tiếp và cả thì tương lai…
Bị ánh mắt sáng rực trong suốt của Chương đại nhân nhìn chằm chằm, Trình Loan Loan kiên trì mở miệng giải thích: “Trước kia ta đến vùng khác, ngoài ý muốn gặp phải một thương nhân người A Tát Bố, bởi vì tò mò mới hàn huyên nhiều thêm mấy câu cho nên mới có chút hiểu biết về ngôn ngữ của A Tát Bố… Những từ nối đó là những từ thường được bọn họ sử dụng trong ngôn ngữ nói, theo thói quen nên ta viết lên. Chương đại nhân, ta không viết sai chứ?”
Chương đại nhân lập tức lấy rất nhiều thư từ trong tay áo ra.
Trình Loan Loan: “…”
Rốt cuộc trong tay áo của ông chứa bao nhiêu đồ chứ, cứ có cảm giác như lấy mãi không hết, da đầu nàng thoáng chốc tê dại.