Lão nhân gia bà ta sau khi tính toán rõ ràng thì mở miệng: “Đều là người một nhà, nói hoa hồng liền khách khí, ngươi là nương tử của Chiêu nhi, ngươi tốt thì Chiêu nhi cũng tốt, Chiêu nhi tốt thì cả nhà chúng ta đều tốt.”
“Tôn tức khiến a nãi vất vả, hoa hồng này chính là tiền hiếu kính, a nãi xin đừng từ chối nữa.” Tư Đồ Mạn nhìn nhũ mẫu bà tử, “Ngươi đưa a gia a nãi đi đến trang tử một chuyến, trang trại này là lão Lưu đầu đang quản lý, sau này cứ giao cho a nãi ta quản, lão Lưu đầu làm bất cứ chuyện gì đều phải nghe theo sự phân phó của a nãi, ông ta nếu như không phục thì trực tiếp kết tiền công rồi đuổi đi.”
Nhũ mẫu bà tử kinh ngạc đến cực điểm, Lưu lão đầu là người của nhà mẹ đẻ phu nhân, cứ đuổi đi như vậy, phu nhân bên đó phải giải thích thế nào…
Thế nhưng, bà thấy tiểu thư nháy mắt với mình liền biết tất cả điều này là để làm cho Trình lão thái thái xem, thế là lập tức tuân mệnh: “Vâng!”
Trình lão thái thái với một trái tim nhiệt huyết đến cực điểm, tôn tức này không có lấy sai, để người tổ mẫu như bà ta lên vị trí thứ nhất, vậy thì bà ta cũng phải cho tôn tức một chỗ dựa, sau này lão đại tức phụ này nếu có ý đồ xấu thì bà ta sẽ trực tiếp xử chết.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, nhũ mẫu bà tử sắp xếp xe ngựa, đưa hai lão Trình gia đi đến trang tử của hồi môn của Tư Đồ Mạn.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tư Đồ Mạn thở phào một hơi, nhưng trong lòng cũng rất vui mừng, đại tỷ nhị tỷ của nàng gả cho gia tộc tốt một chút, nhưng cả ngày đều xảy ra các loại mâu thuẫn nhỏ với mẹ chồng tẩu tử, khắp nơi đều là đấu đá lẫn nhau, nàng nếu đến gia tộc như vậy thì chút tâm tư nhỏ này của bản thân cũng không đủ nhìn, vẫn là tiểu môn tiểu hộ tốt hơn một chút, không cần phải lập quy củ, hơn nữa chỉ cần bỏ ra một chút tâm huyết liền có thể trấn an người của nhà trượng phu.
“Tiểu Mạn, đa tạ nàng.” Trình Chiêu đứng bên cạnh nàng, giọng nói thành khẩn, “Những khuyết điểm của người trong nhà ta, trong lòng ta rất rõ, ta là người Trình gia, trên mình mang huyết mạch Trình gia, đây là ta trách nhiệm mà ta phải gánh vác. Nhưng nàng, thực ra có thể không cần quản những chuyện này, nàng nguyện ý quản, cho thấy nàng là thực sự coi bọn họ là người một nhà…”
“Sau khi ta gả cho chàng, chúng ta chính là người một nhà.” Tư Đồ Mạn ngại ngùng nói, “Tướng công, kỳ thực a gia a nải chàng không khó chung sống.”
“A nãi ta hiểu một vài đạo lý lớn, a gia từ trước đến nay không quản chuyện trong nhà, nhưng nương ta có chút…” Trình Chiêu ngừng một lúc, hắn từ trước đến nay không bàn luận về trưởng bối, nhưng có vài chuyện bắt buộc phải nói rõ ràng với thê thử tân hôn, “Nương ta đã sống ở trong thôn ba bốn mươi năm rồi, đời này lần đầu tiên đến kinh thành sinh sống, có vài lời nương nói sẽ không dễ nghe, có vài thói quen khác với người trong thành, nàng hãy bao dung hơn một chút… Nhưng nếu nương ta cho nàng nhìn sắc mặt, cố ý gây khó dễ thì nàng trực tiếp đến nói với ta, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Trong lòng Tư Đồ Mạn phảng phất ngọt ngào như được rót đường mật, chỉ cần tướng công đứng về phía nàng, bất luận người nhà trượng phu có khó chung sống đến đâu, nàng đều sẽ chấp nhận, lại nói, nàng không hề cảm thấy rất khó chung sống.
Nàng âm thầm nắm lấy tay Trình Chiêu, ngọt ngào nói: “Tướng công yên tâm đi, ta và người nhà của chàng nhất định có thể trở thành người một nhà chân chính, chàng đừng lo lắng những chuyện trong nhà.”
Trình Chiêu nắm chặt lấy tay nàng, ho khan một tiếng, nói: “Ta đưa nàng đi kính trà nhị cô.”
Hai người ngồi lên xe ngựa, Trình Đinh phụ trách đánh xe, xe ngựa từ từ tiến vào kinh thành, cuối cùng dừng lại trước cửa viện mà Trình Loan Loan ở tạm.
Trình Loan Loan dậy từ sáng sớm liền phiên dịch thư tín, tổng cộng có hai mươi ba bức thư, ý nghĩa của mỗi bức thư đều không khác nhau, chỉ là về chi tiết có điều khác biệt, sau khi nàng phiên dịch ra, đối chiếu từng bức thư một rồi viết lên giấy đánh dấu các văn tự triều Đại Vũ, vừa làm xong những việc này, Tề bà tử liền bước vào hồi báo, Trình Chiêu và Tư Đồ Mạn đến rồi, đang ở trong viện ngồi uống trà.
Tiểu viện này không có tiền viện hậu viện, nàng vừa mở cửa liền nhìn thấy trên chiếc bàn đá trong viện, hai người kia chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, không ngừng phát cẩu lương.
Một người tuổi tác đã cao, còn bị ép ăn cẩu lương, nhưng bát cẩu lương này rất thơm.