Văn võ bá quan lục tục tiến cung.
Chương đại nhân lôi kéo Trình Chiêu đi ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Hạ Hãn Hải này thích nhất là mượn sức triều thần, nghe nói sau khi khoa cử lần này kết thúc thì trong phủ của ông ta đã nhiều thêm mấy chục phụ tá, đều là kim khoa cống sĩ hoặc là tiến sĩ, ông ta cho bọn họ chức quan mà bọn họ cũng tùy ý để cho Hạ gia sử dụng, Tử Du, tiền đồ của ngươi rất tốt, ngàn vạn lần đừng bị dụ dỗ rơi vào đó.”
Trình Chiêu chắp tay nói: “Đa tạ Chương đại nhân chỉ điểm.”
Hắn biết Trịnh Vọng Phong tới làm môn hạ ở Hạ gia, Trịnh Vọng Phong là tiến sĩ tứ giáp, xuất thân đồng tiến sĩ, có thể nói rất khó tìm được một chức quan ở kinh thành, nhưng bởi vì hắn lên thuyền của Hạ gia, có Hạ gia ở giữa làm trung gian nên hắn ta cũng có được một chức quan thất phẩm ở Lễ bộ, có thể nói là may mắn.
Chương đại nhân vỗ vỗ bả vai của Trình Chiêu, đang muốn nói tiếp thì có một âm thanh không hòa nhã từ xa vọng đến.
“Lão Chương, ta cần phải nhắc nhở ngươi một câu.” Lại Bộ thượng thư đi tới, vuốt râu nói: “Hồng Lư Tự các ngươi nhiều năm như vậy cũng không có bất kỳ chiến tích gì, rất nhiều người ăn không ngồi rồi, vừa lúc hoàng thượng đang muốn cắt giảm quan viên, ta nghĩ trước tiên sẽ bắt đầu ở Hồng Lư Tự… Trình đại nhân là một vị quan trẻ như vậy, nếu vào Hồng Lư Tự thì không phải lãng phí tài học hay sao?”
Chương đại nhân tức tới hếch râu, hắn không phải muốn Trình Chiêu đến Hồng Lư Tự, cho dù có thì cũng không tới phiên Lại bộ khoa tay múa chân.
“Biên cương Đại Vũ đều dựa vào biên cương trấn áp, mà một ít ngôn ngữ của các quốc gia phong xa cũng không thông, không có cách nào giao lưu, Hồng Lư Tự thật sự là thùng rỗng kêu to nha.” Lại Bộ thượng thư lắc lắc đầu: “Hiện giờ Hồng Lư Tự từ trên xuống dưới có hơn hai mươi quan viên, mỗi tháng phát nhiều bổng lộc như vậy, đây đều là bạc mồ hôi nước mắt của dân chúng, chờ sau khi ta lập xong kế hoạch thì sẽ trình lên cho hoàng thượng!”
Hắn nói xong thì quay đầu đi tiếp.
“Đáng giận!” Chương đại nhân nhe răng trợn mắt: “Sắc Tác Quốc và Tịch Cơ Quốc mỗi năm đều cử sứ giả tới đây, nếu không có Hồng Lư Tự thì ai tiếp đãi những sứ giả đó? Hai quốc gia này tuy có hơi nghèo một chút, nhưng A Tát Bố cực kỳ giàu có, nếu có thể khai thông tuyến mậu dịch này thì để xem các lão khốn nạn các ông lấy cái gì để chèn ép Hồng Lư Tự!”
Trong cung mỗi ngày đều phát sinh chuyện như vậy, chuyện quan viên cãi nhau là quá bình thường, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Sau khi văn võ bá quan đã đến đông đủ thì hoàng thượng mới khoan thai tới muộn.
Lên triều là hội nghị thường ngày của Đại Vũ, ai lên tiếng đầu tiên, ai nối tiếp sau đã vô hình chung hình thành một quy trình, tất cả đều đã đâu vào đấy.
Sau khi nói xong các loại sự tình, nếu không còn chuyện gì cần tâu thì bãi triều.
“Lão thần có việc thượng tấu!”
Hồng Lư Tự khanh Chương đại nhân đứng dậy.
Thật ra chỉ khi có sứ thần vào kinh thì mới có chuyện của Hồng Lư Tự, hiện tại còn chưa đến thời điểm các nước tiến cống vào tháng mười, Chương đại nhân lại ra mặt trong lúc này khiến người ta có chút ngoài dự kiến..
Chân mày Lại Bộ thượng thư run run, nhãi ranh lão Chương này không phải là muốn cáo trạng với hoàng thượng chứ, cũng thật là hẹp hòi.
Hoàng Thượng ngồi ở trên long ỷ, nhàn nhạt lên tiếng: “Chương ái khanh có chuyện gì muốn tấu?”
Chương đại nhân vén tà áo, trực tiếp ở quỳ xuống trước điện: “Lão thần muốn thỉnh tội với hoàng thượng!”
Hắn quỳ trên đất, nói lại hoàn chỉnh việc của A Tát Bố một lần: “…Sứ giả của A Tát Bố đang ở biên cảnh Bắc Cương chờ tuyên triệu, bọn họ đã như vậy cũng bảy, tám năm, đều là tội thần sơ sẩy mới để cho bọn họ chờ nhiều năm như vậy… A Tát bố có rất nhiều châu báu trang sức, kim khí bạc khí, dược liệu hương liệu, rau quả da thú… Mà bọn họ chỉ cần tơ lụa cùng đồ sứ, mấy thứ này Đại Vũ ta có rất nhiều, nếu có thể thành lập nền kinh tế mậu dịch ổn định thì có thể mang lại cho bá tánh của Đại Vũ rất nhiều tài phú…”
Ở đây ai cũng là người thông minh, ai nấy đều thấy được lợi ích rất lớn ở trong đó.