Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Bị hoàng đế vạch trần lời nói dối 1
Sáng sớm.
Trình Loan Loan sớm đã ngồi ở trong sân viết kế hoạch.
Về chuyện quyên tặng sách vở thì trong lòng nàng cũng đã có ý tưởng, cần phải liệt kế chi tiết sau đó cứ như vậy mà thực hiện.
Ngưng Lam ở bên cạnh mài mực, trong lòng kinh ngạc cảm thán không thôi, năm trước lúc nàng ấy vừa mới đi theo An nhân, chữ viết của An nhân chỉ có thể nói là ở mức trung bình, mà chữ viết bây giờ có thể nói là càng ngày càng đẹp, thanh tân ưu nhã, nước chảy mây trôi, rất có phong phạm của người làm việc lớn.
Lúc đang viết thì ngoài cổng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Trình Giáp buông chổi đi ra, vừa mở cổng thì đã lập tức hoảng sợ, vội vàng ôm quyền hành lễ: “Gặp qua Minh công công!”
“Chỗ ở này của Tuệ An nhân cũng thật là khó tìm nha, đi một vòng lớn mới tìm được lối vào.” Minh công công vung phất trần đi vào, hơi hơi khom lưng: “Nhà ta thỉnh an Tuệ An nhân!”
Trình Loan Loan vội buông bút lông, đứng dậy đón chào: “Minh công công, đã lâu không gặp, sao ngài lại đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
Lúc trước Chương đại nhân cũng đã căn dặn qua nên thật ra trong lòng nàng cũng đoán được.
“Vào dịp lễ Vạn Thọ năm trước, thọ lễ của Tuệ An nhân tới nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nhà ta, hoàng thượng vẫn muốn luôn triệu kiến An nhân, đáng tiếc núi cao đường xa, triệu kiến không tiện, việc này vẫn luôn gác lại.” Minh công công cười nói: “Hôm qua thượng triều hoàng thượng nghe Chương đại nhân nói An nhân vào kinh, vì thế để nhà ta tới mời An nhân vào cung một chuyến, Tuệ An nhân mau chóng chuẩn bị một phen rồi theo nhà ta vào cung gặp hoàng thượng.”
Trình Loan Loan vừa vặn để lộ ra biểu tình kinh ngạc, gật đầu nói: “Thỉnh công công chờ cho một chút.”
Nàng đi vào tắm gội dâng hương, thay một bộ váy dài bằng gấm, đeo lên một bộ trang sức bằng vàng ròng, lúc này mới đi ra: “Công công, xuất phát đi.”
Nếu nàng biết lên kinh thành sẽ vào gặp thánh thượng thì nàng đã mang theo triều phục, bất quá toàn thân trên dưới bây giờ cũng không kém, hẳn là sẽ không ném hết mặt mũi của một An nhân.
Hai ngày nay Tề bà tử đã dạy nàng một ít lễ tiết trong cung, ví dụ như ở trong cung gặp quan lớn có chức vị cao thì nên hành lễ thế nào, gặp được cung phi cùng Hoàng Hậu phải hành lễ thế nào… Vì để phòng ngừa bất trắc nàng cũng mang theo Tề bà tử đến hoàng cung.
Lúc trước hoàng thượng ban cho nàng bà tử, đều là nô tỳ hầu hạ nhiều năm ở trong cung, bọn họ chủ yếu là người hầu hạ tú nữ vừa tiến cung cùng với hậu phi chưa mất của tiên hoàng, không thuộc sở hữu riêng của một vị chủ tử nào, cũng không có người nhà để lo lắng nên mới được đưa đến thôn Đại Hà.
Rời đi đã hơn một năm, lần thứ hai trở lại cung đình, Tề bà tử cảm khái vạn phần.
Bà tử các bà không có hôn phối thì sẽ ở trong cung đợi cho đến năm sáu mươi tuổi rồi đồng loạt xuất cung dưỡng già, bà cho rằng đời này cứ như vậy, lại không nghĩ rằng được hoàng hậu nương nương sắp xếp đến thôn Đại Hà, ở cái thôn nhỏ xa xôi kia bà cảm thấy được những khía cạnh khác của cuộc sống, hiện giờ trở về đây lại cảm thấy như chim chóc vốn đã tự nay bị bắt về lồng giam.
Có Minh công công dẫn đường, xe ngựa một đường tiến cung, đến trước cổng Thái Hòa mới dừng lại.
Tề bà tử ở bên cạnh hạ giọng giới thiệu: “Đây là cổng Thái Hòa, mỗi sáng lên triều đều phải đi qua đây, tiến vào điện Thái Hòa, ở phía sau đại điện chính là điện Trung Hòa…”
Trình Loan Loan ngẩng đầu quan sát, quảng trường bạch ngọc vô cùng to lớn, vô số cột đá nạm rồng, hổ và sư tử, cung điện huy hoàng lộng lẫy phát ra hào quang dưới ánh mặt trời, nhìn có vẻ rộng lớn nhưng không thể nào xâm phạm.
Giây phút này nàng đã cảm nhận được quyền lực của hoàng gia.
Cảm giác này không hề giống với cảm giác nàng từng tham quan Cố Cung ở kiếp trước.
“Tuệ An nhân, mời đi bên này.”
Minh công công làm một động tác, đưa nàng đi qua các hành lang cung đình thật dài, đi non nửa canh giờ thì rốt cuộc cũng tới được Ngự Thư Phòng.

Advertisement
';
Advertisement