Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Những quán trà trong kinh thành luôn trong tình trạng kín khách.
Rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ, bàn tán xôn xao những tin đồn mới nhất ở kinh thành.
“Các ngươi nói xem, chỉ là một mệnh phụ triều đình lục phẩm, không có gia thế, không có bối cảnh, sao dám xông vào quân doanh gây sự?”
“Cho dù là lục phẩm an nhân thì cũng chỉ là một thôn phụ thôn dã, phụ nhân đến từ nông thôn nào hiểu được những đấu đá quyền thế chốn kinh thành, nàng ta ở trong thôn ngang ngược càn rỡ đã quen, cho rằng người kinh thành cũng đều thấp hơn nàng ta một cái đầu.”
“Nhưng ta nghe nói là nhi tử của Tuệ An nhân ở quân doanh thiếu chút nữa bị đánh chết, Tuệ An nhân mới có thể nhất thời xúc động…”
“Nhi tử nàng ta cũng chỉ là một kẻ quê mùa, có thể quý giá bằng Diệp chủ sự được sao? Nghe nói Diệp chủ sự bị nàng quất năm mươi roi, ngất xỉu tại chỗ, không rõ sống chết, quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.”
“Ta còn tưởng rằng Diệp gia ngày hôm sau sẽ vì Diệp đại nhân mà ra mặt đòi lại công đạo, không nghĩ tới Diệp gia lại lặng yên không một tiếng động như thế, phỏng chừng cũng là sợ đắc tội Tuệ An nhân rồi.”
“Nghe nói Tuệ An nhân hiểu ngôn ngữ nước A Tát Bố, được Hồng Lư tự trọng dụng. Ở thời điểm mấu chốt này, Diệp gia đương nhiên không dám trình tấu.”
“Cũng bởi vì muốn giao hảo với nước A Tát Bố mà không xử trí độc phụ này sao, nàng ta đánh quan viên triều đình, vô lễ với Đại tướng quân, nếu triều đình không xử trí sẽ khiến bao nhiêu sĩ đại phu thất vọng đau khổ đây?”
“Còn không bằng khai chiến với A Tát Bố, để cho một thân bản sự của độc phụ không có chỗ dùng luôn.”
“Đại Vũ Quốc chúng ta phồn thịnh cường đại, nhất định sẽ đánh nước A Tát Bố đến hoa rơi nước chảy, ta cũng chủ trương khai chiến!”
“…”
Người kinh thành nghị luận sôi nổi, từ đồng tình với Diệp gia, khiển trách Tuệ An nhân, cuối cùng biến thành chủ trương khai chiến với A Tát Bố. A Tát Bố coi như không hiểu vì sao bị kéo vào vũng nước đục này.
Ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra, sau khi kết thúc buổi tảo triều buổi sáng, Trình Chiêu vội vàng đến căn nhà nơi Trình Loan Loan đang ở: “Sáng nay rất nhiều người thượng tấu thỉnh cầu xử trí nhị cô, lấy ra rất nhiều đạo lý lớn để dẫn chứng. Lâm thái phó cùng Chương đại nhân lên tiếng vì nhị cô, bị bá quan văn võ vây công, không ai nguyện ý nghe chân tướng, không ít người đều muốn nhân cơ hội này kéo nhị cô xuống ngựa…”
Hắn cũng muốn biện giải cho nhị cô, nhưng quan vị của hắn quá thấp không có cách nào vào điện, chỉ có thể đứng ở ngoài điện lo lắng sốt ruột.
Trình Loan Loan cười khẽ: “Những nam nhân này đương nhiên sẽ không quan tâm chân tướng là gì, bọn hắn chỉ biết, một phụ nhân nông thôn đến che khuất hào quang của bọn hắn. Ta thăng chức càng nhanh, càng hiện rõ sự vô năng của bọn hắn. Trước kia không có lý do gì công kích ta thì thôi, nhưng lần này có Diệp gia dẫn đầu, có Vận tần âm thầm thao tác, bọn hắn chỉ cần phụ họa là được… Mặc dù sau khi ta ngã ngựa đối với bọn hắn không có bất kỳ lợi ích gì, nhưng bọn hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy một nữ nhân từ trên cao ngã xuống…”
Trình Chiêu siết chặt nắm đấm: “Ta đi phát động văn nhân làm sáng tỏ chân tướng…”
“Loại thời điểm này, sẽ có bao nhiêu văn nhân nguyện ý thò tay vào?” Trình Loan Loan lắc đầu: “Cây bút trong tay văn nhân đúng là trường mâu bén nhọn, nếu lợi dụng được tương đương với một chi quân đội tinh nhuệ. Nhưng thân phận địa vị của văn nhân vẫn thấp hơn một chút, nếu muốn đánh bại Diệp gia, còn xa mới đủ.”
Trình Chiêu kinh ngạc: “Ý của nhị cô là muốn đánh bại Diệp gia?”
Hắn chỉ muốn vì nhị cô làm sáng tỏ chân tướng, đem chuyện này vạch trần, lại không nghĩ tới, nhị cô lại có tính toán như vậy.
Diệp gia tuy rằng không phải là thế gia đại tộc gì, nhưng có một Vận tần, một vị Ngũ hoàng tử, gia chủ là quan viên tứ phẩm, có Diệp phó đô úy ngũ phẩm, Diệp chủ sự lục phẩm, còn có ba vị tiểu quan bát cửu phẩm. Quy mô như vậy, cũng chống đỡ được cho một gia tộc, phát triển thêm ba năm năm năm nữa, Diệp gia cũng có thể triệt để đứng vững gót chân ở kinh thành.
Mà nhị cô, không có bất kỳ thế lực gia thế nào, làm sao chống lại Diệp gia đây?
Trình Chiêu vốn định khuyên một chút, nhưng thấy được sự kiên định trong mắt Trình Loan Loan, hắn buông nắm đ.ấ.m nắm chặt ra: “Cho dù nhị cô muốn làm cái gì, ta đều kiên định đứng ở bên cạnh nhị cô, xin nhị cô cứ phân phó.”

Advertisement
';
Advertisement