Đời trước lúc Trình Loan Loan làm ăn buôn bán không biết đã gặp bao nhiêu người mặt lạnh, mặt lạnh nói chuyện hung dữ cũng không sao, sợ nhất chính là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho.
Nàng tủm tỉm lấy ra một chén thạch băng vụn: “Trần chưởng quầy, ngươi đừng thấy chén thạch băng này nhiều, thực tế ăn vào cũng không no, những học tử này mua thạch băng ở chỗ ta xong không phải vẫn đi nhà ăn ăn cơm sao. Ngày nắng nóng, buồn bực ở trong phòng đọc sách viết chữ, nhóm học tử làm sao chịu được, thứ này chỉ là dùng để giải khát thôi. Trần chưởng quầy, nếm thử một chút, bát này coi như là tẩu mời ngươi.”
Nhìn dáng vẻ cười khanh khách của nàng, Trần Hạc cũng không tiện tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc, vả lại, quả thật hắn cũng muốn nếm thử xem thạch băng này có vị gì mà nhóm học tử cứ tan học là lại chạy qua đây.
Hắn nhận lấy chén mới thử một ngụm nhỏ đã ngây người.
Vốn hắn còn một bụng lửa giận, cảm thấy Trình Loan Loan đoạt việc làm ăn của hắn, nhưng chỉ một lát, lửa giận đầy người hắn đều tiêu tan.
Không trách vị đại tẩu này được, chỉ có thể tự trách mình không có bản lĩnh làm ra điểm tâm ngon như vậy.
Một người lớn như hắn, vừa mới ăn một chén ngô lớn thêm một cái bánh bột ngô, trong tình huống đã ăn no vậy mà còn có thể một hơi uống hết một chén thạch băng vụn lớn.
Trên mặt Trình Loan Loan vẫn tươi cười như trước: “Trần chưởng quầy, ngươi nói nếu bán thứ này trong nhà ăn thì có thể bán được không?”
Trong lòng Trần chưởng quầy rục rịch, hắn hơi hiểu được vị đại tẩu này gọi hắn ra làm gì rồi, nhưng lại không dám xác định, mở miệng thăm dò hỏi: “Vị đại tẩu này, ý của ngươi là?”
“Ta cung cấp, Trần chưởng quầy bán, được không?” Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Ta bán ở cổng thư viện Nam Phủ hai ba ngày cũng coi như có tính toán một chút, học tử của thư viện Nam Phủ ước chừng hơn ba trăm người, thêm tiên sinh dạy học cùng tạp dịch cũng gần bốn trăm người, một chén thạch băng ba văn tiền không phải ai cũng ăn nổi, nhưng cứ tính một nửa đi, nói cách khác, một ngày thư viện Nam Phủ có thể bán được ít nhất hai trăm chén thạch băng, cũng chính là thu vào sáu trăm văn.”
Trần chưởng quầy là người làm ăn, hắn đương nhiên có thể tính toán được khoản này, hắn làm ở thư viện Nam Phủ bảy tám năm, ngoài mặt thấy cũng tạm được nhưng tiền lời một tháng cũng không cao, một tháng có thể kiếm được năm sáu lượng bạc, còn phải trả cho người làm công, tốn phí giao hảo với các bậc bề trên của thư viện, một tháng đến tay cũng chỉ còn lại ba lượng bạc.
Như vậy tính ra, một ngày tiền đồng hắn kiếm được cũng chỉ là một trăm văn.
Mà vị đại tẩu trước mắt này, nhìn nàng ăn mặc rách rưới như vậy, nhưng một ngày ở thư viện Nam Phủ có thể kiếm được mấy trăm văn.
Nghĩ thông suốt điều này, Trần Hạc mới vừa rồi còn tỏ vẻ kiêu căng đã hạ thấp người, giọng điệu vô cùng tốt nói: “Nếu ta lấy hàng ở chỗ đại tẩu thì giá bao nhiêu?”
Trình Loan Loan thở dài một hơi: “Làm thạch băng này cũng không dễ, hao phí rất nhiều nguyên liệu, mỗi lần bán được một chén, ta cũng chỉ có thể kiếm được nửa văn tiền, việc làm ăn này rất mệt, bằng không ta cũng sẽ không nghĩ đến việc hợp tác với Trần chưởng quầy. Thế này đi, Trần chưởng quầy lấy hàng ở chỗ ta, nhập vào hai văn tiền một chén, còn lại mấy loại nguyên liệu phụ như đường đỏ, sơn tra, đậu phộng, Trần chưởng quầy tự phụ trách, được không?”
Bàn tính trong lòng Trần Hạc đã gõ vang, nhập vào hai văn, bán ra ba văn, một ngày bán hai trăm chén, hắn thu nhập được hai trăm văn, khống chế một chút lượng dùng đậu phộng đường đỏ các loại gì đó, nước đường nấu ra từ một cân đường đỏ phỏng chừng có thể cho vào năm trăm bát thạch băng…. Còn đậu phộng cũng không phải nguyên liệu cần thiết… Khấu trừ một ít chi phí cần thiết, một ngày hắn chỉ bán mỗi thạch băng thôi sẽ thu vào ít nhất một trăm sáu mươi văn.
Tính toán tỉ mỉ một lượt, Trần Hạc nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn kìm nén cảm xúc kích động, cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy khi nào thì bắt đầu cung cấp hàng?”
Trình Loan Loan nở nụ cười: “Sáng mai, con ta đến đưa hàng, tiền trao cháo múc, thế nào?”
Trần Hạc gật mạnh đầu, một cuộc hợp tác làm ăn xem như bàn bạc thành công.