Đang nói thì Triệu Đại Sơn cũng đến, hắn vừa từ ruộng về, trên người rất bẩn, sau khi chen vào đám người nhìn thấy Trình Loan Loan, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, không khóc cũng không cười nói: “Nhị Cẩu vẫn chưa biết nương về, con đã bảo người nhanh chóng đi báo một tiếng.”
“Ôi chao, nương Đại Sơn, cháu đã về thật rồi.” Lý chính cực khổ vất vả mãi mới chen được vào trong: “Thật tốt quá thật tốt quá, trước kia cháu cứ liên tục trì hoãn thời gian trở về làm ta thật sự lo lắng cháu cứ ở mãi kinh thành không về nữa. Chiều hôm nay toàn bộ thôn nghỉ ngơi, mọi người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, coi như là tiệc đón nương Đại Sơn trở về.”
Trình Loan Loan lau lau mồ hôi trên trán: “Không cần thiết lắm đâu….”
“Cần thiết chứ, rất cần thiết.” Lý chính lớn tiếng nói: “Vừa đúng đang là mùa thu hoạch của thôn chúng ta, trong thôn kinh doanh lâu nay cũng lời được không ít tiền, nhân cơ hội này, toàn bộ người trong thôn cùng nhau ăn bữa cơm, thuận tiện đón nương Đại Sơn trở về, cứ gọi là tiệc thu hoạch vụ thu, thế nào?”
Ông biết nương Đại Sơn không thích quá khoa trương vì thế liền lấy một cái cớ. Ông vừa nói ra lời này đã lập tức nhận được sự đồng ý của toàn bộ người trong thôn.
Mặc kệ nương Đại Sơn đã trải qua chuyện gì ở kinh thành, mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bây giờ nàng đã trở về, tài sản giá trị nhất của thôn Đại Hà cũng sẽ quay trở về. Bọn họ nhất định phải cho nương Đại Sơn biết, vàng bạc châu báu cũng không bằng ổ chó nhà mình, hy vọng nương Đại Sơn sẽ vĩnh viễn không dọn đi….
Trình Loan Loan biết không từ chối được, mở miệng nói: “Trong lòng ta biết rõ các vị hương thân rất tốt với ta, ta cũng mang theo quà tặng về cho mọi người nhưng đoàn xe chở quà tặng còn ở phía sau, Tiểu Chính và Tứ Đản đang phụ trách vận chuyển về.”
Nghe thấy Tứ Đản không sao, nhóm thôn dân đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đúng là bọn họ sợ nương Đại Sơn chọc giận hoàng thượng ở kinh thành.
Lý chính cười lớn: “Nương Đại Sơn, cháu về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối lại đến ăn cơm cùng nhau, vừa lúc kể cho chúng ta những điều mắt thấy tai nghe ở kinh thành, cũng cho những người quê mùa như chúng ta được nhìn thế gian rộng lớn.”
Trình Loan Loan gật đầu, cất bước đi về phía nhà.
Còn chưa đến cổng nhà đã thấy Tào Oánh Oánh một tay bế Thần Thần, tay kia dắt theo Tiểu Châu Châu đi ra từ trong viện.
“A nãi….”
Tiểu Châu Châu thả tay nhị thẩm ra, nhào về phía Trình Loan Loan, sau đó sử dụng cả tứ chi trèo lên.
Triệu Đại Sơn nhanh chóng xách bé xuống dưới: “A nãi con cả đường vất vả gấp gáp trở về, sao còn bế nổi nha đầu béo như con chứ.”
“Oa oa oa, con chỉ muốn a nãi thôi.”
Tiểu nha đầu duỗi hai tay ra, con ngươi đen lúng liếng cực kỳ đáng thương nhìn chằm chằm Trình Loan Loan.
Ngay lập tức trái tim Trình Loan Loan mềm đi, cảm giác được người nhớ nhung, được người nghĩ đến thật sự rất tốt.
Nàng đưa tay bế tiểu nha đầu qua: “A nãi cũng nhớ con lắm nhưng con nên ăn ít một chút, thịt trên người không còn chỗ để phát triển nữa rồi….”
Nói xong nàng nhìn về phía đại tôn tử trong n.g.ự.c Tào Oánh Oánh: “Sao Thần Thần lại ngơ ngác như vậy, có phải không nhận ra a nãi hay không?”
Lúc nàng rời đi Thần Thần mới vừa hơn một tháng, vốn chưa nhớ được gì cả, bây giờ đã sắp nửa tuổi rồi, đối với tiểu tử kia mà nói, a nãi chính là một người xa lạ.
Trình Loan Loan cũng không cố gắng bế tôn tử, lấy kẹo từ trong túi ra, cho tôn tử và tôn nữ mỗi bé một cái, sau khi dỗ dành cho hai tiểu tử kia vui vẻ mới vào viện, trở về phòng của mình, nằm lên giường nghỉ ngơi thật tốt.
Một giấc này nàng ngủ thẳng đến lúc chạng vạng, ánh trời chiều chiếu vào từ khung cửa sổ mang đến cho người ta cảm giác yên bình và tĩnh lặng của năm tháng.
Nàng ngồi dậy, đi ra khỏi cửa phòng, nghe thấy phía trước sân có người đang nói chuyện.
Mọi người trong nhà đều đã trở về, Triệu Nhị Cẩu ôm nhi tử, Triệu Đại Sơn chơi với khuê nữ, Ngô Tuệ Nương ưỡn bụng lớn trò chuyện với Tào Oánh Oánh, Trình Viên Viên cũng ngồi đó đang nói nói cười cười, nhóm nha hoàn bà tử trong nhà cũng mỗi người một việc, tất cả đều ngay ngắn trật tự.