Thai này chắc chắn phải là nhi tử 2
Ngô Tiểu Chùy kéo lão nương của mình: “Không bao lâu nữa nhị tỷ sinh rồi, nương đừng làm trong lòng nhị tỷ thêm ngột ngạt nữa.”
Ngô lão đại lấy một gói thuốc trong n.g.ự.c ra: “Đây là nước bùa ta và nương con xin được trong miếu, nói là uống vào có thể sinh nhi tử, tối hôm nay con phải uống vào, có nghe không?”
Một nhà Ngô gia đang nói chuyện thì Triệu Đại Sơn đã bước tới: “Cha nương làm gì trong này, đến ăn thêm chút nữa rồi lại đi dạo.”
Ngô lão đại nhìn nữ tế này, càng nhìn càng vừa lòng, lập tức theo nữ tế đi uống rượu.
Ngô Tuệ Nương cầm gói thuốc trong tay, trong lòng đủ mọi cảm xúc đan xen.
Bữa tiệc mừng thăng quan này ước chừng diễn ra khoảng ba canh giờ, từ giữa trưa ăn tới chạng vạng, kết hợp cả bữa trưa và bữa tối.
Chờ sau khi khách mời giải tán, lúc này nhóm thôn dân mới bắt đầu dọn dẹp hiện trường tan hoang, những thôn dân đến giúp đỡ cũng không phải làm việc không công, bọn họ được ưu tiên mang tất cả thịt thà rau dưa còn lại trong phòng bếp về. Gà vịt cá thịt còn lại không ít, mỗi người có thể chia nhau ít nhất một cân.
Lúc màn đêm buông xuống, sự yên lặng xưa nay lại trở lại với cả thôn, nhất là gà vịt đều đã bị làm thịt nên có vẻ càng thêm im ắng.
Minh công công ngồi trong viện, đang chơi đùa với một ngỗng một sói, trải qua một ngày ở chung, hơn nữa còn bị hấp dẫn bởi đủ loại đồ ăn ngon nên hai chúng nó đã thân thiết không ít với Minh công công nhưng sáng mai Minh công công sẽ lên đường rời đi, cũng không biết có thể lừa chúng nó lên xe đi cùng không.
“Nào, Tam Bạch, ăn thêm một con cá nữa.” Minh công công cực kỳ hòa nhã nói: “Tiểu Hôi, cho mi thêm… một miếng thịt bò.”
Trình Loan Loan đỡ trán.
Thịt bò là thứ mà dân chúng bình thường cả đời cũng không thể ăn nổi mà để lấy lòng con sói này Minh công công lại cố ý mua thịt bò khô bằng tiền riêng của mình.
Mà thức ăn chính của ngỗng trắng là rau, lá cây, thóc… còn cá tôm chỉ có thể được xem là đồ ăn vặt, vì thế Minh công công sai người bắt rất nhiều cá bé tôm nhỏ để Tam Bạch ăn cả ngày, Tam Bạch ăn đến mức bụng cũng tròn vo, những con ngỗng khác thấy vậy hâm mộ suýt chết.
Minh công công cười tủm tỉm nói: “Nếu bọn mi đến kinh thành với tạp gia, muốn ăn gì thì ăn, mỗi ngày còn có người tắm rửa chải lông cho bọn mi, còn có rất nhiều người chơi cùng, cuộc sống không biết ung dung tự tại biết bao nhiêu. Hai vật nhỏ ngoan ngoãn, bọn mi đi theo tạp gia đi….”
Dáng vẻ lấy lòng này làm Trình Loan Loan xấu hổ.
Nàng không nhìn nổi nữa, đứng dậy đi về phía hậu viện, lại ngửi thấy một mùi hương là lạ.
Nàng đi theo mùi hương đến cổng viện của phu phụ Triệu Đại Sơn, nhìn thấy Ngô Tuệ Nương đang sắc thuốc ở phòng bếp nhỏ, nàng ấy vác bụng lớn, cầm quạt quạt bếp.
Trình Loan Loan đi qua: “Con mang thai đã nhiều tháng, việc này cứ giao cho hạ nhân làm là được. Diệp Tử, cháu tới sắc thuốc đi.”
“Dạ, Cung nhân.”
Diệp Tử vội vàng đi tới, muốn nhận lấy chiếc quạt nhưng Ngô Tuệ Nương lại không buông tay.
Nàng ấy ho hai tiếng rồi nói: “Sắp sắc xong rồi, không có việc gì đâu ạ.”
Trình Loan Loan hít hít mũi: “Sao thuốc này lại có mùi hương là lạ như vậy, là thuốc dưỡng thai hay thuốc gì?’
“Là, là thuốc tỉnh rượu.” Ngô Tuệ Nương cúi đầu nhìn ngọn lửa: “Đại Sơn uống quá nhiều, con sợ chàng buổi tối sẽ nôn nên sắc chút thuốc cho chàng uống. Nương, mấy việc này con làm quen rồi, không có gì đáng ngại đâu, ngài nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Nàng ấy rót thuốc trong nồi vào một chén nhỏ rồi bưng chén thuốc vào phòng.
Trình Loan Loan không tiếp tục quan tâm nữa, quay đầu dặn dò Mã bà tử chuẩn bị vài món ăn mang cho Minh công công lúc hắn xuất phát về kinh thành.
Trở lại trong viện mình, nàng dặn người chuẩn bị nước ấm, ngâm cả người vào trong bồn tắm, cảm giác mệt mỏi toàn thân dần dần tan biến.
Chắn hẳn Hạ Lăng đã trở lại kinh thành, bên phía kinh thành có Hạ Tiêu lo liệu, tạm thời nàng sẽ không bị Hạ gia uy h.i.ế.p nhưng cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
Cung nhân tứ phẩm nghe qua thì rất lợi hại nhưng trên thực tế không là gì ở kinh thành cả, đụng phải kẻ lợi hại thì chỉ cần đưa tay ra là có thể bóp c.h.ế.t nàng.
Nàng còn phải tiếp tục cố gắng, tiến xa hơn, cao hơn nữa….
Lúc Trình Loan Loan đang trù tính chuyện tương lai thì cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ vang, giọng nói lo lắng của Diệp Tử vang lên: “Cung nhân, không hay rồi, đại phu nhân xảy ra chuyện….”