Trình Loan Loan đứng dậy đến phòng Ngô Tuệ Nương lần nữa, nàng ấy đã uống thuốc, nhưng mà không ngủ, yên lặng suy nghĩ gì đó.
“Tuệ Nương.” Nàng ngồi xuống bên giường, ấm giọng mở miệng nói, “Con cảm thấy Tiểu Châu Châu thế nào?”
Trên mặt Ngô Tuệ Nương mang theo ý cười: “Tiểu Châu Châu rất nghe lời, rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh, hiện tại Dương bà tử mặc dù không có mặt nhưng nàng cũng vẫn chăm chú học tập phân biệt thảo dược, bây giờ có thể nhận biết được mười mấy loại thảo dược.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Vậy lại sinh cho Tiểu Châu Châu một muội muội, tỷ muội hai người làm bạn không phải cũng thật tốt sao?”
Nụ cười của Ngô Tuệ Nương cứng đờ, nàng hiểu được, mẹ chồng cũng đã biết đêm nay tại sao nàng lại đau bụng.
Nàng trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
“Sinh nhi tử hay sinh nữ nhi không phải một phương thuốc là có thể quyết định, nữ nhi cũng tốt, nhi tử cũng được, không phải đều là hài tử của con sao?” Trình Loan Loan ngữ trọng tâm trường nói, “Ta không phải một người mẹ chồng bắt buộc con dâu nhất định phải sinh nhi tử, Đại Sơn cũng không phải một trượng phu bắt buộc nương tử nhất định phải sinh nhi tử, chuyện này, chính là gông xiềng con cố chấp mang lên người. Con mỗi ngày suy nghĩ chuyện này, đối với chính bản thân con không tốt, đối với hài tử trong bụng cũng không tốt, còn hơn một tháng nữa là sinh, đừng chuốt thêm phiền não.”
Ngô Tuệ Nương cắn chặt môi nói: “Trong thất xuất chi tội có một tội chính là không sinh nhi tử cho trượng phu, bây giờ Đại Sơn đã thành quan viên, con… nếu như con không sinh ra nhi tử, hắn, hắn sẽ có thể, có thể nạp thiếp…”
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp.
“Ta để các con đọc sách viết chữ, cũng không phải để các con đọc những cuốn sách có tư tưởng độc hại này.” Trình Loan Loan vỗ vỗ lưng nàng ấy, “Đại Sơn là một người thành thật, không có khả năng nạp thiếp, nếu như có một ngày hắn thật sự có ý nghĩ thế này, không cần con nói, ta là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Ngô Tuệ Nương ngẩng đầu, đáy mắt hiện đầy hơi nước: “Cảm ơn nương, là con nghĩ sai, về sau sẽ không thế nữa.”
Trình Loan Loan đắp chăn cho nàng xong: “Con nghĩ thông suốt thì tốt, mau nghỉ ngơi đi.”
Chuyện phát sinh đêm này, Triệu Đại Sơn hoàn toàn không biết, bởi vì hắn đã uống say, say không nhẹ, sáng ngày hôm sau đầu còn đang đau nhức.
Hắn rời giường luôn tương đối sớm, trong viện Minh công công cũng đã sớm thức dậy, đang ngồi xổm trên mặt đất ôn tồn nói chuyện với một sói một ngỗng, hai con vật này được lợi ích từ người ta nên thái độ đối với Minh công công vô cùng thân mật, còn dùng đầu cọ trong lòng bàn tay Minh công công.
“Nhà ta mang hai tiểu đáng yêu các ngươi đi một nơi tốt, các ngươi lên xe ngoan ngoãn đợi, qua mấy ngày nữa sẽ đến nơi.” Minh công công cười tủm tỉm chỉ vào xe ngựa hoa lệ bên cạnh, “Đi thôi, lên xe đi.”
Hai con vật này cũng không biết mình phải đi một chỗ thật xa, hấp tấp theo lên xe.
Minh công công thở dài một hơi, quá tuyệt vời, rốt cục cũng giải quyết được hai con hàng tham ăn này, sau khi về Kinh Thành hắn nhất định sẽ được hoàng thượng ngợi khen, địa vị Đại công công này của hắn sẽ không có ai có thể rung chuyển.
Triệu Đại Sơn đi tới nói: “Minh công công không có ý định ở thêm vài ngày nữa sao?”
“Không được không được.” Minh công công khoát tay, “Đến đây đã hơn một tháng, chậm trễ quá nhiều chuyện, nhà ta phải mau chóng hồi kinh.”
Lúc này Trình Loan Loan cũng đi lên, nàng chỉ huy hạ nhân đem điểm tâm hoa quả khô đã chuẩn bị xong mang lên xe ngựa, cười nói: “Đoạn đường này trở về, tàu xe mệt mỏi, công công hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng bị hai vật nhỏ kia hành hạ, mỗi ngày cho chúng nó ăn chút vật này thì bọn chúng có thể yên lặng ngủ đến Kinh Thành.”
Nàng đưa bình sứ nhỏ tới, bên trong là thuốc ngủ chuyên dùng cho động vật, mỗi sáng sớm ăn một hạt, có thể ngủ mười canh giờ, cho dù tỉnh thì trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, như vậy sẽ không sợ chúng ầm ĩ trên đường đi… Nếu không, một con sói trên xe ngốc lâu, tinh thần sẽ nóng nảy, không cẩn thận đả thương người thì xong con bê luôn.
Minh công công nhận lấy bình thuốc, mở miệng nói: “Tuệ cung nhân bây giờ thân cư tứ phẩm, mặc dù rời xa triều đình, nhưng trên thân cũng có trách nhiệm, ngày sau không thiếu được có một số việc phải phiền phức Tuệ cung nhân.”
“Sao có thể nói là phiền phức chứ.” Trình Loan Loan vội vàng nói, “Ta đã ngồi ở vị trí này vậy thì nhất định phải làm chuyện phù hợp cái thân phận này, công công yên tâm, ta vẫn sẽ giống như trước đây, cố gắng vì bách tính mưu cầu hạnh phúc, trung thành với triều đình, trung thành với Hoàng Thượng, điểm này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.”
Minh công công cười ha hả, lại nói mấy câu, lúc này mới lên xe cáo từ.
Mặt trời còn chưa ló dạng, sương sớm bao phủ tiểu sơn thôn, những người đang làm việc trong ruộng nhao nhao đi ra đưa tiễn.
Đội xe dần dần đi xa, biến mất ở trên đường núi.