Trình lão đại làm chuyện ngu xuẩn 1
Vào ngày hai mươi tháng chín thì nhóm người Triệu Tứ Đản và Thẩm Chính cuối cùng cũng trở lại.
Vừa tới cửa thôn thì đoàn xe đã bị thôn dân nhiệt tình vây quanh, đám hài tử Triệu gia vô cùng kích động vì bọn họ biết đại bá nương mua cho mình rất nhiều quà, được Triệu Tứ Đản mang về thôn, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng tới rồi.
Đông Hoa hưng phấn kêu lên: “Tứ Đản ca, muội rất nhớ huynh, đêm qua còn năm mơ thấy huynh.”
Tôn thị ôm hài tử chen vào: “Năm tháng không gặp, Tứ Đản cao hơn rồi, càng ngày càng tuấn tú, xem ra sau này cũng sẽ là một Thám hoa.”
“Tam thẩm, mục tiêu của cháu là Trạng Nguyên.” Triệu Tứ Đản xốc màn xe, ngáp một cái rồi nói: “Đi một đường về đây mệt c.h.ế.t đi được, ta về ngủ một chút, chờ lát nữa sẽ phát quà cho mọi người, mọi người nhường đường một chút nhé.”
Mọi người thấy Tứ Đản mệt mỏi nên cũng nhường đường, đoàn xe chậm rãi ngừng trước cửa đại viện.
Trình Loan Loan đang đứng đón trước cửa, nàng đang muốn sờ đầu Triệu Tứ Đản thì tiểu tử này lại hạ giọng nói: “Nương, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Nàng ngước mắt nhìn thì thấy vẻ mặt của Tiểu Chính cũng nghiêm trọng, sắc mặt của đám người Tề bà tử, Dương bà tử cũng khó coi.
Nàng đã hiểu lúc nàng không có mặt thì hẳn là đã xảy ra chuyện.
Chỉ là mọi người đều quay lại không thiếu một ai, chỉ cần bình an thì bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện lớn.
Trình Loan Loan không có sốt ruột hoảng hốt mà gọi Mã bà tử lấy bạc thưởng cho những người ở trạm dịch đã hộ tống bọn họ về nhà, còn sai Triệu Đại Sơn đưa những người này đến thiền viện nghỉ ngơi uống trà, đợi lát nữa ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn.
Sắp xếp xong xuôi thì nàng mới quay về việc chính.
Nàng ngồi xuống uống ngụm trà: “Các ngươi nói có việc trì hoãn, trong thư cũng không nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại cữu cũng đã trở lại!” Triệu Tứ Đản tức giận bất bình nói: “Dọc đường hắn vẫn luôn muốn chạy trốn, nháo đến mức người ngã ngựa đổ, con và Chính ca phải nhờ người ở trạm dịch trói hắn lại, đại cữu ở trong chiếc xe ngựa cuối cùng, nếu lúc này đưa hắn về thôn Trình gia thì chắc chắn hắn sẽ tìm đường chạy lên kinh thành.”
Trình Loan Loan vô cùng kinh ngạc, Trình lão đại vậy mà cũng trở lại, nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng kêu bọn họ nói rõ ràng mọi chuyện.
“Nghĩa mẫu, để con nói đi.” Thẩm Chính cũng cạn lời: “Một tháng trước khi nghĩa mẫu vừa khỏi kinh thì Trình thúc đã chuộc một nữ tử ở Mãn Hương Viên, còn thuê nhà bên ngoài bao dưỡng nàng ta.”
“Phụt!”
Trình Loan Loan phun luôn ngụm trà trong miệng.
Mẹ ơi, đại ca của thân thể này thật ghê gớm, một người chỉ biết thành thật trồng trọt khi đến kinh thành lại có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy.
Nàng xoa khóe miệng hỏi: “Tiền tài của Trình gia đều nằm trong tay Trình lão thái thái và Tiểu Mạn, hắn lấy bạc ở đâu chuộc thân cho nữ tử thanh lâu, lại còn có bạc thuê nhà?”
“Mấy năm nay nữ tử thanh lâu kia tích cóp không ít của cải, tự chuộc thân rồi tự thuê nhà cho mình, nói là thích Trình thúc, còn muốn sinh hài tử cho Trình thúc.” Trên trán Thẩm Chính nổi đầy vệt đen: “Trình thúc trước giờ nào có gặp qua chuyện này nên lập tức sụp hố. Hắn cũng không nghĩ tới một nữ tử chưa tới hai mươi làm sao mà nhìn trúng một lão nhân bốn mươi như hắn, nhưng mà nữ tử kia lại tự xuất bạc đi theo Trình thúc, nàng ta có ý đồ gì?”
Trình Loan Loan nheo mắt: “Xem ra là có người đang muốn hạ bệ Chiêu nhi.”
Thẩm Chính gật đầu: “Con cũng cho là vậy, Trình huynh lén đi điều tra thì phát hiện ra nàng ta có chút quan hệ với Hạ gia… Mà cứ cho là nàng ta trong sạch thì Trình gia cũng sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, Trình a nãi và a gia đều tức điên, trực tiếp chạy tới nhà kia chửi ầm lên, còn ném trứng gà lá cải gì đó, dù sao nàng kia cũng không còn mặt mũi gặp người. Mà Trình thẩm lại ở trong nhà đánh Trình thúc một trận, Trình thúc dứt khoát nằm trên giường không ăn không uống… Dù sao cũng chỉ là một tên chuyên gây chuyện…”