Triệu gia chia lễ vật 1
Trình lão đại rời khỏi đại viện.
Cửa viện này thường xuyên có người qua lại, lập tức có rất nhiều người kinh ngạc vây lại.
“A, đây không phải người của thôn Trình gia sao, không phải đã theo Trình Chiêu lên kinh thành hưởng phúc rồi sao, sao đột nhiên lại quay lại?”
“Sao trên người toàn là nước, sắc mặt cũng khó coi như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là bị đuổi từ kinh thành về, sau đó còn bị nương Đại Sơn đuổi ra khỏi nhà…”
“Đừng nói hươu nói vượn!” Trình lão đại chỉnh cổ áo ngay ngắn, ưỡn n.g.ự.c nói: “Con ta ở kinh thành làm quan lớn chưa từng quên ân tình của thôn Trình gia nên ta quay về thay nhi tử quan tâm tộc nhân.”
Hắn vung tay áo ướt đẫm rồi trèo lên xe ngựa.
Triệu Đại Sơn cho người mang lễ vật mua từ kinh thành về cho thôn Trình gia lên xe ngựa rồi cùng đi tới thôn Trình gia.
Trong thôn, mọi người vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa không ngừng bàn tán, suy đoán vì sao Trình lão đại từ kinh thành trở về.
Lúc này, Trình Loan Loan từ trong nhà đi ra, Trình Giáp Trình Ất nâng rương lớn đi phía sau, bên trong rương đều là các loại bánh kẹo.
“Đây đều là một số món ăn vặt phổ biến ở kinh thành, nhà giàu có ở kinh thành đều thích ăn nên ta mua về cho mọi người nếm thử một chút hương vị mới mẻ.” Nàng cười cười bảo thôn dân cứ tự lấy: “Lấy nhiều một chút mang về cho hài tử ăn, trong nhà ta vẫn còn vài rương.”
Thứ nàng mua nhiều nhất ở kinh thành là sách và đồ ăn, có mấy rương là đồ tươi mua cho thôn dân, có hai rương là để phân phát cho công nhân trong phường, còn có một rương để lại trong nhà ăn dần, hài tử trong nhà nhiều nên không lo ăn không hết một rương.
“Còn phải nói sao, bánh trái ở kinh thành chắc chắn rất ngon.”
“Nhiều đồ ăn quý như vậy chắc là đã tiêu không ít bạc, nương Đại Sơn thật là hào phóng.”
“Dù sao đi theo nương Đại Sơn chắc chắn là có thịt ăn, chúng ta cầm thức ăn rồi nhanh đi làm việc thôi, đừng ở chỗ này nhiều chuyện nữa.”
Các thôn dân cứ tới từng đợt từng đợt, có mấy người không tới thì Trình Loan Loan sai nha hoàn mang đồ tới cửa.
Sau khi phát quà cho thôn dân xong thì nàng mang mấy cái rương đến Triệu gia.
Triệu gia bây giờ đã khác trước, nàng rời nhà mấy tháng mà Triệu gia đã mở rộng nhà, lại còn dùng gạch xanh, nhìn qua thì rất xa hoa, trong sân còn để bàn ghế đá, trồng thêm một cây đại thụ che nắng, còn mượn giống gieo trồng nhà, có phần tương tự căn nhà trước kia của nàng.
“Đại bá nương, ngài tới rồi!” Đông Hoa tươi cười ra đón: “Trong nhà có trà, có nước đường, đại bá nương muốn uống cái nào?”
Trình Loan Loan phát hiện nha đầu này cao hơn một chút, mặt mày cũng nảy nở, mặc xiêm y sạch sẽ thì nhìn vô cùng linh động.
Nàng cười nói: “Nước sôi để nguội là được.”
Đông Hoa bịch bịch bịch chạy vào, rót một đầy một ly nước chín mang ra.
Thu Hoa nhanh chóng lấy cái ghế tốt nhất trong nhà ra, còn lót một khúc vải cho Trình Loan Loan ngồi.
Xuân Hoa và Hạ Hoa không có ở nhà, một người đã đến Đại Hà Yến, một người thì ở phường thêu Tào thị, Đại Vượng và Nhị Vượng cũng không ở nhà, một người theo Nhị Cẩu đi thị sát chi nhánh, một cái người đang ở học đường nghiêm túc đọc sách.
“Đại bá nương, ăn chút hạt dưa đi.” Vương Đại Mạch bưng một đĩa hạt dưa đi ra: “Đây là hạt dưa a nãi rang, rất thơm.”
Trình Loan Loan cắn hạt dưa, ngồi đợi một lúc mà người lớn trong nhà vẫn chưa về, nàng đứng lên nói: “Trong rương kia là lễ vật ta mua từ kinh thành về cho các ngươi, đợi lát nữa a gia a nãi về thì mở rương ra chia nhé.”
Đông Hoa sớm đã nhìn thấy rương đồ kia, vẫn luôn kiềm chế không mở miệng hỏi, hiện giờ Trình Loan Loan nhắc tới thì nàng lập tức nhảy cẫng lên: “A gia đang đóng tủ trong nhà Chu gia gia, a nãi đang giám sát phường xà phòng, đại bá nương chờ một chút, con gọi a gia a nãi trở về.”