Người Thẩm gia rời đi 1
Trình Loan Loan cũng chuẩn bị cả quà tặng cho người trong nhà.
Sau khi phân phát quà tặng xong, trên xe ngựa chỉ còn lại giống cây mới mà Tịch Cơ Quốc tiến cống.
Mấy loại hạt giống và rễ cây đều được bảo quản cực kỳ tốt nhưng trồng lại hơi khó khăn, còn mấy cây non vốn sức sống không mãnh liệt, hơn nữa còn bôn ba cả quãng đường dài, từng cây từng cây đều như đang hấp hối, cảm giác có thể c.h.ế.t bất kỳ lúc nào.
Còn lại ốc bươu vàng và mấy thứ linh tinh không thể ăn, Trình Loan Loan cũng lười quan tâm.
Nhưng không thể để cho tôm hùm đất c.h.ế.t được, tên khoa học chính thức của loại tôm này là tôm càng đỏ, dịch ra ngôn ngữ của triều Đại Vũ là tôm hùm đất, loại tôm này sinh trưởng trong mương rãnh, cũng có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng chúng trên ruộng lúa. Càng của chúng là một vũ khí lợi hại, có thể cắt đứt rễ và mầm, làm giảm sản lượng lúa. Cho nên lúc đầu khi loại tôm này mới xuất hiện ở Trung Quốc vẫn luôn bị ghét bỏ, sau đó lại khám phá ra các món ăn ngon chế biến từ chúng nên thiếu chút nữa loài tôm này đã bị ăn đến mức tuyệt chủng.
Tôm hùm đất có thể sống ở nhiệt độ từ âm mười một độ đến ba bốn mươi độ, lực thích ứng đối với hoàn cảnh rất mạnh mẽ, đã c.h.ế.t mất một ít còn dư lại một ít còn sống.
Trình Loan Loan lập tức bảo người đào một cái ao nhỏ bên cạnh viện, chuyên dùng để nuôi tôm hùm đất, năm thứ nhất chỉ là thử nghiệm, sau khi thử nghiệm có kết quả mới có thể mở rộng trên diện tích lớn. Lúc này đã bước vào mùa thu đông, tôm hùm đất cũng bước vào thời kỳ chậm rãi sinh trưởng, khoảng cuối năm sẽ trưởng thành, vừa lúc đầu xuân sang năm có thể nuôi dưỡng.
Còn những loài khác nàng dứt khoát bảo người nuôi dưỡng trong ao của hòn non bộ trong viện, như vậy sẽ không tràn ra đến đồng ruộng, c.h.ế.t thì chết, đến lúc đó viết báo cáo thế nào là tùy ở nàng.
Còn những cây trồng còn lại, nàng dự tính khai khẩn riêng một mảnh đất ở xa đồng ruộng để trồng thử nghiệm. Thật ra nàng đã sớm biết thuộc tính xâm lấn mạnh mẽ của các loài cây trồng này, có điều vẫn phải giả vờ chút đỉnh, dù sao người đến thôn càng ngày càng nhiều, người nhìn chằm chằm vào nàng cũng càng ngày càng nhiều, chuyện hoàng thượng dặn dò không thể xảy ra sự cố ở bất kỳ khía cạnh nào.
Sau khi trồng xong toàn bộ các giống cây thì đã tới đầu tháng mười.
Thời tiết càng ngày càng mát mẻ, những cơn mưa mùa thu nối tiếp nhau, tí tách rả rích rơi mãi không ngừng.
Vào lúc mùa thu ập đến, rốt cuộc Huyện lệnh mới của huyện Bình An cũng đến nhậm chức mà Thẩm Đông Minh cũng đưa cả nhà đến kinh thành nhậm chức.
Trình Loan Loan đặc biệt đến tiễn bước.
Ngoài thành huyện Bình An, trên con đường cổ kính là ba chiếc xe ngựa, chủ tử Thẩm gia ngồi một xe, ba bốn nô bộc ngồi một xe còn chiếc xe còn lại chở hành lý.
“Loan Loan, lần này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại.” Thẩm lão phu nhân thở dài một hơi: “Hy vọng Tứ Đản sớm ngày thi đỗ cử nhân, như vậy con có thể đến kinh thành đoàn tụ với chúng ta.”
Thẩm Chính cười mở miệng: “Tổ mẫu, lời này của ngài không đúng rồi, Tứ Đản có thi đậu hay không cũng không quan trọng lắm, nghĩa mẫu là Ti tân đại nhân của Hồng lư tự đấy, sau này khi sứ thần ngoại quốc vào kinh, hoàng thượng chắc chắn sẽ triệu nghĩa mẫu vào kinh tiếp đãi sứ giả, không bao lâu nữa sẽ gặp lại thôi.”
Trong lòng Trình Loan Loan cũng hiểu, nếu nàng đã đảm nhiệm chức Ti tân lục phẩm thì phải gánh vác một số trách nhiệm.
Nàng mở miệng nói: “Tính tình của đứa nhỏ Tam Ngưu kia lỗ mãng lại ở một nơi phức tạp như quân doanh, người làm nương như ta vẫn luôn nhớ thương, lo lắng. Sau khi thẩm đại nhân ổn định ở kinh thành, hy vọng có thể quan tâm đến Tam Ngưu nhiều hơn.”
“Đó là đương nhiên.” Thẩm Đông Minh gật đầu: “Hai nhà chúng ta là quan hệ kết nghĩa, Tam Ngưu cũng là con nuôi ta. Yên tâm đi, ta và Tam Ngưu sẽ luôn duy trì liên lạc.”
Trong lúc người hai nhà đang cáo biệt thì xa xa có một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới gần.
Màn xe được xốc lên, hóa ra là Lâm Ngự sử, Lâm phu nhân đưa theo nữ nhi đến.”
“May mà không tới trễ.” Lâm Ngự sử nhảy xuống xe: “Nếu không phải nghe thấy dân chúng bàn tán thì ta cũng không biết hôm nay Thẩm đại nhân sẽ rời đi. Từ lúc ta nhậm chức Ngự sử ở Hồ Châu cho tới nay đều cảm tạ sự quan tâm của Thẩm đại nhân cho nên đặc biệt đến tiễn bước. Núi cao đường xa, mong ngài cả đường thuận lợi bình an.”