Trọng trách của Triệu Đại Sơn 1
Tri phủ Hồ Châu đích thân đến đây, Triệu Đại Sơn không dám lơ là.
Hắn đặt đũa xuống, lập tức đi tới sảnh đãi khách, ước chừng qua một canh giờ cuối cùng mới trở về phòng khách dùng bữa.
Đợi sau khi hắn dùng bữa xong, Trình Loan Loan mới đi tới hỏi thăm là đã xảy ra chuyện gì.
“Là việc quảng bá bông vải xảy ra chút vấn đề.” Triệu Đại Sơn mở miệng nói, “Nam Dương và Hồ Châu đều là vùng đất không nam không bắc, khí hậu đất đai đều gần giống nhau, chỉ là Nam Dương hơi nghiêng về phía Tây một chút, theo lý mà nói sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn mới đúng, nhưng Tri phủ Nam Dương đưa tin đến nói rằng mầm bông mà nông hộ nuôi trồng, tám đến chín phần mười đều sống không quá mười ngày, con phải đích thân đi đến Nam Dương một chuyến để xem xem tình hình như thế nào.”
Bông vải này mặc dù là Trình Loan Loan khai phá ra, nhưng trên thực tế, hiểu biết của nàng về bông vẫn không bằng Triệu Đại Sơn, nàng cũng không đưa ra được kiến nghị nào tốt.
Bây giờ, Đại Sơn thân là Chưởng Miên Lệnh Sử, tất cả mọi chuyện có liên quan đến bông đều là trọng trách trên vai của hắn, đương nhiên phải đi một chuyến.
Nàng mở miệng nói: “Con để hai vị cửu phẩm ti nông hộ bộ kia cùng con lên đường, ngoài ra, Chu Dũng ngươi cũng đi theo.”
Hai vị cửu phẩm ti nông là hai vị đại nhân lần trước khi Minh công công đến tuyên chỉ cùng đến đây, vẫn luôn ở Hồ Châu hỗ trợ quảng bá bông.
Chu Dũng chính là một tên sai vặt mà lần trước mua người chọn trúng, chuyên đi theo bên cạnh Triệu Đại Sơn, phụ trách chân chạy làm việc vặt, là một tiểu hỏa tử mười năm mười sáu tuổi, vô cùng nhanh nhẹn.
Triệu Đại Sơn gật đầu, quay trở về phòng ngủ để thu dọn hành lý.
Thu dọn qua vài bộ y phục rồi mang theo cuốn sổ nhỏ có liên quan đến cách nuôi trồng bông mà hắn đã ghi chép lại, vừa hay xếp vừa vào một tay nải.
Hắn quay đầu lại, thấy Ngô Tuệ Nương cầm hai đôi giày đi tới, nhét vào trong tay nải của hắn: “Chàng ngày ngày xuống ruộng, giày đều bẩn hết cả, mang vài lần liền không nhìn được nữa, chàng hiện tại đã là thất phẩm Chưởng Miên Lệnh Sử, ít nhiều vẫn là phải chú ý ăn mặc một chút…”
Nàng ấy nói xong liền đưa tay chỉnh lại cổ áo cho hắn một chút, “Tối nay đi hay là sáng mai đi?”
Triệu Đại Sơn dự định tối nay liền đi đến Hồ Châu, sáng mai cùng hai vị đại nhân kia cùng ngồi thuyền đến Nam Dương, nhưng nhìn thấy thê tử, rồi lại thấy tiểu nữ nhi đang ngủ trong tã lót và cả đại nữ nhi đang nô đùa trong viện, hắn liền có chút không nỡ.
Hắn mở miệng nói: “Ngày mai dậy sớm một chút rồi đi.”
Lời nói vừa thốt ra, Tiểu Trăn Trăn trên giường liền khóc lớn lên.
Ngô Tuệ Nương vội vàng ôm lấy tiểu nữ nhi cho bú: “Tiểu Trăn Trăn đây là không nỡ xa cha à, đúng rồi, lần này chàng phải đi bao lâu?”
Triệu Đại Sơn lắc đầu: “Vẫn không rõ Nam Dương bên đó tình hình như thế nào, cũng không rõ những nơi khác liệu có vấn đề tương tự không, ước chừng ít nhất phải nửa tháng.”
Ngô Tuệ Nương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Từ sau khi trượng phu được phong quan, nàng liền biết rằng, thế giới của trượng phu đã không còn giới hạn trong thôn Đại Hà nữa rồi, chàng sẽ đi đến những nơi xa hơn.
Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng, trong viện chỉ có hai tiểu nha hoàn đang quét sân, Triệu Đại Sơn đã thức dậy rồi.
Trình Loan Loan từ trước đến nay đều thích ngủ nướng cũng dậy khá sớm, nàng tiễn Triệu Đại Sơn đến cửa thôn, dặn dò: “Sau khi con đến Nam Dương, chỉ cần làm tốt những chuyện trong bổn phận của mình là được, những chuyện khác đừng hỏi nhiều quản nhiều, nếu có chuyện quan trọng không thể định đoạt thì viết thư về nhà, Nam Dương cách đây cũng không xa, ra roi thúc ngựa nửa ngày là có thể đưa thư tới…”
Nàng dặn dò liên miên lải nhải một hồi.
Triệu Đại Sơn kiên nhẫn lắng nghe: “Nương, con đều biết rồi, trời còn sớm, nương quay về ngủ thêm một lúc đi.”
Hắn nhảy lên xe ngựa, Chu Dũng đi lên theo, Trình Giáp phụ trách đánh xe ngựa đưa hai người bọn họ đến Hồ Châu, tụ họp với hai vị đại nhân khác kia.