Tôn thị cau mày, lập tức nói: “Mẫu thân, đợi lát nữa buổi tối cha hài tử còn phải đi lấy nước, thùng gỗ cho mượn làm sao lấy nước?”
Triệu lão thái thái còn chưa nói gì, Triệu Hữu Tài đã nói: “Vừa rồi không phải đã lấy bốn thùng nước trở về sao, nước trong vại đều đã đầy rồi, sao thế không đủ cho nàng dùng sao?”
Tôn thị tức giận đến nghiến răng.
Tuy rằng Triệu Tứ Đản không nói rõ, nhưng nàng ta cũng có thể đoán được đại tẩu mượn thùng gỗ làm cái gì, nhất định là làm thạch băng, mượn đồ đạc nhà bọn họ để kiếm tiền, như thế nào cũng nên trả chút tiền mượn đi chứ.
Kết quả, nàng ta vừa mới nói đã bị nam nhân của mình chặn lại.
Tôn thị hung hăng véo cánh tay Triệu Hữu Tài một cái, hất tay hắn bước vào phòng.
“Ngươi đúng là nhiều chuyện, mỗi ngày không biết đang suy nghĩ cái gì.” Triệu Hữu Tài tức giận mắng, “Có thời gian thì mau làm cho ta một đôi giày cỏ, ngày nào cũng cũng không có giày để mang…”
Tôn thị ngồi trong phòng tức giận đến đau tim.
Nam nhân của nàng ta quá tầm thường, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không cho nàng ta chút mặt mũi, không phải là bởi vì nàng ta không sinh được nhi tử sao, nếu có nhi tử làm chỗ dựa, lão thái bà và nam nhân của nàng ta, ai dám không cho nàng ta mặt mũi chứ!
Triệu Hữu Tài ở bên ngoài tiếp tục bổ củi.
Triệu lão đầu tử hít một hơi thuốc nói: “Lão tam, con đi lên núi chặt một cây tuyết tùng mang về đây.”
Cây tuyết tùng không lớn, một người cũng có thể chặt xuống kéo về, một cây có thể làm ba bốn cái thùng gỗ, trước kia, Triệu lão đầu tử đã từng học nghề mộc, nhưng mà không tỉ mỉ không chú tâm, tay nghề còn thô ráp, làm không được nghề này, học nửa năm đã bị sư phụ khuyên lui, nhưng rốt cuộc cũng học được một chút thủ nghệ, mấy loại chuyện làm thùng gỗ chậu gỗ đơn giản này đối với lão nhân gia mà nói không có gì khó khăn.
Triệu Hữu Tài cũng không hỏi chặt cây để làm gì mà mang theo rìu đi ra cửa.
Sắp đến chân núi, liền đụng phải một quả phụ khác trong thôn là Trương thị, Trương thị hơn hai mươi tuổi đã thủ tiết, hiện giờ còn chưa tới ba mươi, quần áo trên người không có nhiều chỗ rách vá rách, trong tay cầm một cái giỏ trúc, nhìn thấy Triệu Hữu Tài, mở miệng chào hỏi: “Triệu tam ca đi đâu vậy?”
Triệu Hữu Tài cầm rìu thuận miệng nói: “Lên núi đốn củi.”
Trương thị nhìn thấy cơ bắp lộ ra trên cánh tay hắn, không tự chủ được đi về phía trước hai bước: “Triệu Tam ca, ban ngày ta chặt một ít củi chất đống trên núi, ngươi cũng biết ta là một quả phụ, không có sức lực để mang củi khô xuống núi, Triệu tam ca có thể giúp ta không?”
Nàng ta vừa nói vừa sáp lại gần Triệu Hữu Tài, cánh tay như có như không lướt qua thân thể hắn.
Triệu Hữu Tài lui về phía sau một bước: “Trời sắp tối rồi, ta không có thời gian rảnh rỗi để mang củi khô giúp ngươi, có gì để ngày mai nói.”
Hắn cầm rìu bước nhanh lên núi.
Trương thị tức giận dậm chân, nam nhân thối không hiểu phong tình, nàng ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà hắn lại rời đi.
Nàng ta dậm chân như thế nào cũng vô dụng, thân ảnh Triệu Hữu Tài đã biến mất trong rừng.
Nàng ta xách giỏ trúc tiếp tục đi, rất nhanh liền dừng lại trước cửa nhà Trình Loan Loan.
Nàng ta đứng ở cửa viện, rón rén tới gần, kiễng chân nhìn vào trong phòng, trong bếp không biết đang đun cái gì, cửa nhà chính đóng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, lại không biết cụ thể đang làm cái gì.
Dưới mái hiên cửa lớn chất đống cỏ lồng đèn, còn chưa kịp dọn dẹp.
Trương thị nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy manh mối gì.
Lúc này Triệu Tứ Đản đẩy cửa đi ra, vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng ta: “Trương thẩm, người đang làm gì vậy?”
Trương thị lập tức tươi cười: “Ta lên núi hái chút cỏ lồng đèn, tầm khoảng hai cân, mẹ ngươi có nhận không?”
Trình Loan Loan từ trong phòng đi ra, nhận lấy giỏ trúc, đúng là hai cân, nàng trở về phòng lấy ra bốn văn tiền, đưa cho Trương thị.
Trương thị cầm tiền nhưng không có ý muốn rời đi.