Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Xin Tuệ Cung nhân cứu mạng 2
“Ta đã ngủ trên thuyền cả đêm, không cần nghỉ ngơi.” Trình Loan Loan nhàn nhạt mở miệng: “Nhờ Lữ đại nhân an sắp xếp cho ta bảy, tám người, thêm hai con thuyền nhỏ, ta muốn đến thôn Hòe Hoa.”
“Sắp xếp người không thành vấn đề, nhưng…” Lữ tri phủ đau đầu: “Thuyền bè trong thành Nam Dương đều đã bị thương nhân mua lại với giá cao, một ít thuyền nhỏ rách nát cũng đã bị dân chúng đoạt đi, nha sai là dùng bè trúc tạm bợ đến thôn Hòe Hoa cứu người…”
Bởi vì bè trúc căn bản không làm được việc cho nên một ngày một đêm qua vẫn chưa cứu được người nào trở về.
Trong lòng Trình Loan Loan hiểu rõ, nếu có thuyền thì có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, dân chúng cũng không cần vây quanh trước cổng thành Nam Dương.
“Tuệ Cung nhân đừng nên đi, huyện Khánh An bên kia đều đã bị ngập nước, nước đã lên tới nóc nhà, đồng ruộng nhà cửa đều bị hủy, nếu đi thì chỉ có chết.” Lữ tri phủ khuyên nhủ: “Ta sẽ tăng số người đi đến thôn Hòe Hoa huyện Khánh An tìm nơi Chưởng Miên Lệnh Sử mất tích, Tuệ Cung nhân cứ ở thành Nam Dương chờ tin tức đi.”
“Nam Dương một con thuyền cũng không có, ngươi phái thêm nhiều người cũng vô dụng.” Sắc mặt Trình Loan Loan trầm tĩnh: “Ngoài thành rất nhiều nạn dân, Lữ đại nhân vẫn nên suy nghĩ làm sao để giải quyết những người này đi, xin Lữ đại nhân cho ta tám người, bất luận thế nào thì ta cũng phải đi một chuyến.”
Sắc mặt nàng kiên định, dầu muối không ăn, Lữ tri phủ không có cách nào đành để sư gia đi sắp xếp.
Hắn nghĩ từ thành Nam Dương ra ngoài hơn nửa canh giờ là có thể nhìn thấy nước lũ mênh mông, không có thuyền thì một bước cũng khó đi, Tuệ Cung nhân không đi được thì cũng từ bỏ thôi.
Trình Loan Loan mang theo Triệu Nhị Cẩu, Trình Giáp cùng Trình Đinh, còn có tám nha sai đi đến bến tàu Nam Dương.
Cổng lớn mở ra, nàng cất bước ra ngoài.
Mới vừa đi ra một bước thì dân chúng trước cổng thành đồng loạt quỳ xuống.
“Gặp qua Tuệ Cung nhân!”
“Cầu Tuệ Cung nhân cứu mạng!”
“Tuệ Cung nhân cứu chúng ta đi…”
Bọn họ đều là người sống sót sau trận lũ, đa số đều bị lũ lụt ảnh hưởng, hoặc nhiều hoặc ít đã sinh bệnh, không ngừng có người ho khan, nghẹt mũi, còn có mấy hài tử khó chịu oa oa khóc trong n.g.ự.c mẫu thân.
Nhà cửa của bọn họ đã bị hủy, hiện tại chỉ muốn tìm chỗ trú thân, mong có người chữa bệnh nhưng lại không được.
Bọn họ chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất này.
Tâm tình Trình Loan Loan phức tạp.
Có thể là tên tuổi của nàng đã bị ca tụng quá cao nên những người này vừa thấy nàng thì như nhìn thấy hy vọng.
Nàng không đành lòng đánh vỡ hy vọng của bọn họ.
Nàng nhìn nhìn hệ thống thương thành một chút, mua một ít thuốc hạ sốt đựng trong các bình sứ cổ, sau đó đưa cho một người phía trước: “Đây là thuốc hạ sốt ta nhờ lang trung điều chế, uống một viên là được, mọi người chia nhau, trước mắt làm thuyên giảm bệnh tình, về sau sắp xếp như thế nào thì để ta từ từ nghĩ cách…”
Chuyện mấu chốt bây giờ là chữa bệnh, nàng đưa thuốc ra không khác gì đưa than giữa ngày tuyết, những người ở đây sôi nổi dập đầu cảm tạ.
Trường hợp như vậy Trình Loan Loan không có cách nào ở lại xem, nàng đi xa vài bước rồi quay đầu thấp giọng nói: “Nhị Cẩu, con ngồi thuyền của Tào gia về huyện Hà Khẩu một chuyến, vận chuyển một thuyền lương thực tới Nam Dương, mang theo một ít thuốc chữa bệnh luôn.”
Những người này tin tưởng nàng như vậy thì nàng sẽ tận lực làm nhiều một chút.
Triệu Nhị Cẩu nhấp môi: “Để Trình Ất đi làm đi, con muốn cùng nương đi tìm đại ca.”
“Trình Ất là một hán tử thô kệch, hắn không biết điều hành, trong một thời gian ngắn làm sao gom được nhiều lương thực như vậy.” Trình Loan Loan ấn vai hắn: “Sau khi con trở về thì đi vận động lương thực, sau đó cấp báo tình hình Nam Dương cho Tri phủ Hồ Châu, xem Tri phủ đại nhân có thể chi viện hay không… Chuyện này rất quan trọng, chỉ có con mới có thể làm.”
Triệu Nhị Cẩu trầm mặc một hồi rồi nói: “Con nghe lời nương, nhưng nương cũng phải nghe con, nhất định phải chú ý an toán!”
Hắn lưu luyến đi từng bước tới bến tàu, trong lòng vô cùng bất an.

Advertisement
';
Advertisement