Trấn Đại Hà phải làm cho thật lớn, không thể để có bất cứ chi tiết nào trở thành điểm cho người ta bàn tán.
Cùng lúc đó, lệnh bài chiêu thương cũng đã được chế tác tinh mỹ, phôi màu đen được viền bằng màu vàng và bạc, Ngu phu tử tự mình viết số, mặt trái dùng chữ nhỏ viết rõ ràng quy tắc chiêu thương.
Những thương nhân ở Hồ Châu đã quyên tặng ngân lượng thì sôi nổi tới lĩnh lệnh bài.
Một số thương nhân ở Thanh Châu gần Nam Dương sau khi nghe tin đã chạy đến nhanh như gió, bọn họ dạo một vòng quanh trấn Đại Hà, lúc này mới tin tưởng đây là một nơi có phong thủy quý giá, vì thế không chút do dự tham dự quyên bạc, cầm bằng chứng quyên bạc đi đổi lệnh bài chiêu thương.
Các thương nhân nơi khác vẫn luôn hợp tác với Trình Loan Loan nếu không có chuyện quan trọng cần quay về xử lý thì cũng sẽ lựa chọn ở lại trấn Đại Hà xem náo nhiệt, bọn họ sống nhiều năm như vậy đây lại là lần đầu tiên nghe tới đại hiệu chiêu thương, nghe có vẻ rất thú vị, nếu may mắn giành được quyền kinh doanh cửa hàng thì nói không chừng có thể thành lập một gia tộc thương nghiệp ở trấn Đại Hà.
Cứ như vậy mà thương nhân lui tới trấn Đại Hà ngày càng đông, các khách điếm nho nhỏ ở trấn Đại Hà đã không chứa được nữa, khách điếm ở huyện Bình An cũng đã đầy.
Vì thế, Triệu huyện thừa đã lên tiếng chọn một cửa hàng trong hai mươi cửa hàng làm thành chi nhánh của khách điếm Đại Hà, bất quá chi nhánh này nằm trên tầng ba, các phương diện trang trí cũng tinh xảo hơn một chút nên chỉ chuyên phục vụ cho người có tiền, khách điếm cũ trước đó thì phục vụ cho người dân bình thường..
Lúc trước còn hai mươi cửa hàng thì cũng đã rất cạnh tranh, hiện tại chỉ còn mười chín cái, các thương nhân đã cảm giác được nguy cơ.
Thời tiết những tuần cuối tháng sáu đã bắt đầu nóng lên.
Tại thời điểm nóng bức này thì đại hội chiêu thương lần đầu tiên ở trấn Đại Hà đã chính thức bắt đầu.
Vừa mới sáng sớm mà trên trấn đã có không ít người ra vào, ủy ban thôn bố trí người dẫn đường, có người chuyên môn phụ trách sắp xếp xe ngựa, có người phụ trách đưa các thương nhân tới nơi tổ chức hội nghị, hội trường to như vậy đều đã bị đám đông chen chúc.
Thương nhân hiến hơn một ngàn lượng thì được sắp xếp ngồi ở lầu ba, hơn năm trăm lượng thì nồi ở lầu hai, còn lại thì ngồi ở sảnh lớn lầu một.
Cũng may cửa hàng này lớn đủ để chứa hơn trăm người, bằng không chỉ có thể tới gốc cây hòe bên kia mở họp.
Các thương nhân tụ tập lại với nhau đều khiếp sợ,
Trước sân khấu tạm thời dùng bình phong để che lại, trên bình phong này thêu bức hoa khai phú quý, là hình thêu thường thấy nhưng lại cố tình làm người cảm thấy sự phú quý xa hoa.
Còn có một bồn hoa san hô đặt trong góc không nhìn ra được giá trí, thứ này sợ là có bạc cũng không mua được, trấn Đại Hà thế mà lại dám bày ra, cũng không sợ bị người khác đ.â.m vỡ.
Hai bình hoa lớn ở lối vào lại càng hấp dẫn người nhìn, vừa thấy đã biết không phải hàng rẻ tiền…
Mọi người thưởng thức xong bố trí của hội trường rồi mới bắt đầu bàn luận.
“Cửa hàng này thật lớn, mỗi một tầng đều rất xa hoa, mở một thanh lâu ở đây cũng không tồi.”
“Tuệ Cung nhân có nói mở cửa hàng gì cũng được, duy chỉ có sòng bạc và thanh lâu thì không được, nếu làm trái thì sẽ không bao giờ được đặt chân tới trấn Đại Hà nữa.”
“Không phải ta chỉ đùa một chút thôi sao, thật ra dùng để kinh doanh tiền trang cũng không tồi, thương nhân lui tới dây nhiều như vậy, chắc chắn có thể hốt bạc đầy kho.”
“Ai cũng nghĩ như vậy cả, còn phải xem có may mắn giành được quyền kinh doanh hay không đã.”
“Trên lệnh bài có nói phải thông qua đấu giá thì mới giành được quyền kinh doanh cửa tiệm, ta muốn hỏi các vị ở đây một chút, có biết hai chữ đấu giá này nghĩa là gì không?”
Mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Đừng nói đến hai chữ đấu giá, ngay cả hai chữ chiêu thương cũng là lần đầu tiên bọn họ nghe tới.
Đang lúc mọi người cảm thấy mơ hồ thì ngoài cửa đã có một đoàn người đi vào.